Chương 703
Tạ Trì Thành miên man suy nghĩ một chút, cũng quyết định lại đi tìm Anne một lần.
Tiểu Hề của anh sẽ không bị bệnh trâm cảm.
Đang lúc rời đi, bọn họ gặp phải một người quen thuộc, Vưu Lị Tư.
Khi Diệp Như Hê nhìn thây người phụ nữ kia, bên tai tựa hồ còn có thê nghe thấy những lời cô ta nói trong điện thoại ngày đó, cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, lồ ng ngực đau đớn không thôi.
Tạ Trì Thành vừa nhìn thấy Vưu Lị Tư, ánh mắt vốn dĩ còn ôn nhu ngay lập tức biến thành âm trầm.
Anh chưa bao giờ cảm thấy chán ghét một người phụ nữ nào tới vậy..
Cũng chưa bao giờ thử qua cảm giác chán ghét ai đó mà không có cách khiến kẻ đó biến mắt.
Anh đã phái đi lực lượng tìm kiếm người có tủy xương phù hợp ở khắp nơi, xác định mục tiêu, chỉ cân tôn chút thòi gian trả giá sức lực và tiền tài, anh sẽ tìm được một đối tượng quyên tặng thích hợp hơn cho Nhạc Nhạc.
Nhưng mà anh không thể chịu đựng có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, cho trong thời gian chính thức xác nhận, Vưu Lị Từ còn chưa thê xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, một khi Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì trong thời gian này, anh sẽ không tiễc trả giá tất cả, rút ra tủy Xương của Vưu Lị Tư.
Cô ta chẳng qua chỉ mà món đồ đề đảm bảo cho tính mạng của Nhạc Nhạc mà thôi.
“Caesar, thật trung hợp.”
Vưu Lị Tư vân bày ra tư thê nhu nhược dịu dàng, nhưng hôm nay cô ta trang điểm rất nhẹ, che khuât sắc mặt tái nhọt, ăn mặc váy liền thân nhìn qua rất giống một tiêu thư quý tộc.
Mà cô ta cũng thật sự là một vị tiểu thư quý tộc.
Diệp Như Hề nhìn Vưu Lị Tư, trong mắt cô ta lại tràn đầy tình ý nhìn nhìn Tạ Trì Thành, giờ phút này anh cũng đang nhìn chằm chăm đôi phương, nhìn không chớp mắt.
Diệp Như Hề tự giễu cười khẩy trong lòng, nhẹ nhàng thu hồi cánh tay được năm lây của mình.
Tạ.Trì Thành nhíu mày, có chút bát mãn vì cô rút lui, đang muốn một lần nữa năm tay cô trở về, Vưu Lị Tư lại mở miệng: “Caesar, vùng Trung Đông có một quãng đường hàng không đang chuyên nhượng, anh cần đúng không? Em có thể giúp anh.”
Một con đường hàng không, đồng nghĩa với việc tài phú đếm không hết.
Cho dù Diệp Như Hề nghe không hiểu ý tứ cụ thể, nhưng cũng hiệu rõ chuyện này có nghĩa là gì, bởi vì cô thây trên mặt Tạ Trì Thành tỏ ra kinh ngạc rất hiễm thấy.
Anh rất ít khi kinh ngạc, trừ phi ý nghĩa trong những lời này thật sự khiến anh cảm thấy hứng thú.
Mà Tạ Trì Thành cũng thật là cảm thấy hứng thú, nhưng anh cảm thấy hứng thú cũng không phải việc có được con đường này, mà là Vưu Lị Tư có thê làm chủ được việc này Cũng có nghĩa là, người phụ nữ này càng không dễ chọc.
Dưới vẻ ngoài ốm yếu như vậy, cô ta vẫn có được thực quyền.
“Như thế nào? Caesar, đây là một cơ hội rất khó có được, ngay cả em cũng phải tốn không ít tâm tư để có được đó.”
“Cô không cần nhường ra.”
Anh thu hồi kinh ngạc, giọng nói lạnh nhạt.
Trong lòng Vựu Lị Tư rất tức giận, sau khi cô biết được tin Tạ Trì Thành mang ả đàn bà kia ra cửa thì vội vàng đuôi theo lại đây, cô ghen ghét muôn chết, đặc biệt là khi thây Tạ Trì Thành thân mật ôm lây đối phương, dùng ánh mắt dịu dàng bản thân chưa từng thấy được mà nhìn cô ta, Vưu Lị Tư ghốn ghét sắp phát điên rôi.