Chương 713
Cố Băng Băng giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức nôi điên, nói không lựa lời nói: “Lời này của bà là có ý gì hả? Bà già thối!”
Cố Lăng Hiên nhẹ giọng quát lớn, “Băng Băng! Chú ý lễ phép!”
Cố Băng Băng tức giận đến cả người run rẫy, lý do tức giận chủ ý là bởi vì đang chột dạ thì đúng hơn, cô ta muốn cáo mượn oai hùm.
Đây là điêm cô ta sợ hãi nhật, cho nên cô ta vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng hai người anh trai họ Cô này, thành công khiên bọn họ xem nhẹ việc ‘ kiểm chứng ‘ này.
Hiện tại, bí mật của mình sắp bị một bà già ở đâu ra vạch trần, cô ta có thể không tức giận sao?!
“Anh, anh cứ nhìn em bị người ta nói như vậy sao? Em, em hiện tại sẽ rời khỏi cái nhà này! Nếu các người đều không tin tôi! Tôi rời đi là được!”
Nói rồi, Cố Băng Băng. liền nồi giận đùng đùng quay người rời đi, giỗng như muôn vệ phòng thu dọn hành lý vậy, nhưng nếu là hữh kỹ, rõ ràng sẽ phát hiện bước chân cô ta đi đặc biệt nhàn chỉ là bày ra tư thế rất “thật”
mà thôi.
Hứa lão phu nhân lưu ý đến điểm này, càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, rất là bình tĩnh uống trà.
Cô Câm Minh vội vàng kéo Cô Băng Băng lại, nói: “Băng Bằng, đừng gây chuyện nữa, đi cái gì mà đi, em chính là người thân của bọn anh, còn chạy đi đầu được?”
Cố Băng Băng lập tức lau nước mắt, nói: “Em nào phải là người thân của các anh, nêu các anh đều nghỉ ngờ em, em đi là được rôi.”
: Một câu cuối cùng Diệp Như Hề không hề đề ý đến, cô túc tiếp ngắt điện thoại, sau đó mang theo Nhạc Nhạc dứt khoát ngôi trên vòng quay ngựa gô.
Âm nhạc vui vẻ nồi lên khi vòng xoay hoạt động, cùng với tiếng Cười reo vang như chuông bạc của Nhạc Nhạc Cứu vớt cảm xúc của Diệp Như Hề.
Cô ngơ ngắn nhìn gương mặt tươi cười của Nhạc Nhạc, miệng thì cười theo nhưng trong lòng lại đau nhói.
Cô giống như tự ngược cùng Tiểu An và Nhạc Nhạc dạo qua một vòng lại một vòng.
Ngoại trừ chơi vòng xoay ngựa gô, ba mẹ con còn cùng đi chơi những trò khác, cô không miễn cưỡng bản thân đi khiêu chiên những trò quá sức mình, đôi khi cô chơi cùng các con, có đôi khi chỉ nhìn hai đứa nhỏ chơi.
Diệp Như Hề còn yêu cầu máy ảnh, giúp được rất nhiều bức ảnh.
Chơi được hồi lâu, Tạ Trì Thành vội vàng chạy tới “Daddy!”
Nhạc Nhạc thấy daddy thì hưng phấn xông tới, nhào vào lòng cha.
Tạ-Trì Thành một tay nâng Nhạc Nhạc lên, nói: “Choï vụi về lắm sao?”
Nhạc Nhạc gật đầu thật mạnh, “Vui vẻ ạt Tạ An cũng có chút vui vẻ, nhưng lúc nhìn thây daddy vẫn đanh chặt khuôn mặt nhỏ, cậu không muốn cúi đầu trước › daddy, nhưng Diệp Như Hề vẫn có thể cảm nhận được dưới vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Tiểu An là sự cùng bái đối với cha của mình.
Cô có thể hiểu được cảm giác này, cô đã từng tồn tại cảm giác ngưỡng một cha như vậy.
Cô mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, khuôn mặt ôn nhu.
Tạ Trì Thành nhìn thấy khóe miệng cô có ý cười, ánh mắt ôn nhu, nỗi lo lăng trong lòng cũng nhẹ bót, trong đầu vang lên lời Anne nhắc nhở.