Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 752



Chương 752

Đã từng, cô cũng từng cho rằng như vậy.

Tống Giai nhịn không được đành nói “Vị tiên sinh này, anh có thê tạm thời rời đi một chút được không?”

Cố CẩmMinh có chút bực bội, tính khí của anh vốn cũng không tốt lắm, làm gì có người dám ngang nhiên tống cổ anh thế này? Nhưng Tống Giai mới từ nước ngoài trở về không lâu, căn bản không biết Cố CẩmMinh là ai, chỉ xem anh là người đàn ông tự cao tự đại không biết đánh giá tình hình.

Cố CẩmMinh bực bội, “Cô có biết cô đang đuổi ai không hả?”

Tống Giai bình tĩnh nói: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi chò rãng thái độ hùng hỗ doa người của anh không thích hợp đề nói chuyện với phụ nữ, các cặp đôi dễ đến dễ đi, đây là chuyện rất bình thường.”

Cố CẩmMinh tức giận nói: “Dễ đến dễ đi? Cô thì biết cái gì. “

Tống Giai đang muốn đáp lời, nhưng bị Diệp Như Hệ kéo lại, cô chỉ nở nụ cười nói: “Tôi xem „xong rồi, hiện tại chúng ta hãy trở về đì.”

Tống Giai dừng lại lời muốn nói, cũng cảm thấy vừa rồi bản thân cãi cọ với người ta đúng là quá ngôc, cô gật gật đậu, nói: “Chúng ta hiện tại lập tức trở ve.

Nói đi nói lại hai người cũng không.

phải thật sự tới tham gia hồn lễ, mà là muốn để Diệp Như Hề đối diện với sợ hãi mà thôi, hiện tại đi được một chuyến, cũng có thể rời đi rồi.

Mắt thấy bọn họ cứ như vậy mà rời đi,.Cố CẩmMinh theo bản năng bắt lầy. cánh tay Diệp Như: Hà, cô tay gây guộc chỉ còn da bọc xương dọa sợ anh rôi, dường như không cân dùng bao sức là có thể bẻ gãy luôn cô tay.

Diệp Như Hề ăn đau đến hít sâu một hoi, cánh tay. Cố Cẩm Minh bắt lầy vừa hay lại cô tay bị thương kia của cô, miệng vết thương được cánh tay còn chưa cắt chỉ, bị kéo ra một chút, đau đến da đầu tê. dại, sắc mặt lập tức trăng bệch, mồ hôi lạnh rào rạt đổ xuông Tống Giai chắn động, vung tay đập mạnh vào tay Cô Câm Minh, hung hăng đầy anh ra.

“Anh làm cái gì thế!”

Cố CẩmMinh nhát thời bị vẻ mặt trắng bệch của Diệp Như Hề dọa sợ, theo bản năng buông lỏng tay ra, sau đó dưới tình huông không kịp trỏ tay trực tiếp bị Tống, Giai đây cho lảo đảo vài bước, trực tiệp bị đám truyền thông chụp lại được cảnh này.

Diệp Như Hề đau đến cả người run rây, cánh tay rũ xuống cũng đang run rây, băng gạt bị xô xệch đã thắm máu, Tông Giai thấy tia hồng hồng kia, lập tức nói: “Miệng vệt thương rách rồi sao? Chúng ta đi bệnh viện!”

Có Câm Minh bị người ta đầy ra, vốn dĩ đang bừng bừng tức giận, nghe thậy những lời này chợt phục hôi tỉnh thần , nói: “Cái gì mà miệng vết thương? Cô bị thương sao?”

Tầm mắt anh dừng nơi cổ tay của cô, nơi đó đang quần lấy tầng băng gạc thật dày, còn đang thâm máu, một suy đoán không thê tưởng tượng được vừa nảy ra.

Diệp Như Hề chịu đựng cơn đau kéo cỗ tay áo xuông, nhờ sự dìu đỡ của Tống Giai, vội vàng rời đi.

Nhựng đi tới cửa, đám phóng viên khiên người ta chán ghét kia lại có ý đồ lao tới cản đường bọn họ, Tống Giai đã phát hỏa, lần đầu tiên chửi ầm lên, chỉ muốn đưa được Diệp Như Hề rời đi đi.

Mãi cho đến khi bọn họ rời đi, Cố Cảm Minh mới hồi phục tinh thần lại, muốn đuồi theo, nhưng người đã không thấy đâu, trong lòng anh căng thăng.

– Cái vị trí kia…… Chỉ có thể là……

Nhưng, sao có thể như vậy được?!

“Anh, anh đang làm gì thê? Người phụ nữ kia cũng không phải hạng người tốt lành gì, anh vần nên đừng quá thân cận với cô ta, miễn cho rước lây mùi hôi tanh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.