Chương 777
Vẻ mặt Tạ Trì Thành đanh lại, lại là một vị tanh ngọt trào lên từ cô họng, anh nói: “Nói cho tôi, nói lại với tôi từng chuyện một, lần lượt kể.”
Lục Tư Viễn nở nụ cười cười lạnh, nói: “Anh còn muôn nghe cái gì?
Nghe cô ấy làm thê nào để giấy dụa Ề tồn tại sao? Nghe cô ấy sau khi chết còn bị phá hủy chỗn dung thân cuối . thế nào sao?”
Tạ Trì Thành ôm hũ tro cốt trong tay, chậm rãi siết chặt.
Lục Tư Viễn đột nhiên nở nụ cười, cười đến tàn nhẫn, anh nói: “Anh biết Tiểu Hề đã chết như thế nào không?
Tống bác sĩ nói cho anh rồi ¡ đúng không? Anh không tin lời cô ấy đúng không? Cũng đúng, loại người như anh, không tin tưởng bất cứ ai.
Hô hấp của Tạ Trì Thành cứng lại.
Lục Tư Viễn gằn từng câu từng chữ nói: “Sinh non xuất huyết quá nhiều, cô ấy mạng theo đứa con của anh cùng chết.”
Phựt.
Sợi dây căng chặt cuối cùng đã đứt lìa.
“Tạ Trì Thành, anh có biết lúc đó cô ấy đau đón tới mức nào không? Máu tươi trải đầy sàn nhà, cô ấy lê theo một đường máu, giãy giụa muôn sống sót.”
Dút lời, lồng ngực Tạ Trì Thành giống như bị xé rách.
“Tống Giai nói, Tiểu Hề chết là tại cô ấy; nhưng tôi lại thấy anh mới là đầu SỐ gây tội. Cô ấy mang thai con của anh, gặp phải bao nhiêu chuyện, anh từng quan tâm cô ấy chưa? Cô hãi sinh non như vậy sợ, anh có biết vì sao không?”
“Bởi vì cô ấy sợ hãi sẽ mắt đi đứa nhỏ này, cũng có nghĩa là cô ấy ¡ mắt đi tất cả, mắt đi hi vọng sống cuỗôi cùng, đây là hi vọng đề cô ấy giãy dụa muốn tôn tại.”
“Nếu, nếu anh có thể để ý sớm hơn một chút…… Cô ấy sẽ không chết.”
Giọng Lục Tư Viễn khàn khàn chỉ trích.
“Cô ấy vốn dĩ có thể không cần chết!”
Lồng ngực Tạ Trì Thành đau đớn vô cùng, dòng tanh ngọt kia cuôi cùng không thê đèn nén được nữa mà phun trào, anh hộc ra một búng máu, quỳ một gối ở trên mặt đất, hai tay vẫn siết chặt lấy hũ tro cốt.
Tần Phong thấy thế muốn tiến lên, nhưng Tạ Trì Thành chật vật quỳ một gôi trên mặt đất, cất tiếng khàn khàn: *Tiếp tục.”
Lục Tư Viễn nhắm mắt, mỏi mệt cùng thống khổ đều lan tràn, anh nhếch thọ môi nói: “Thả lại hũ tro cốt của Tiểu Hề về chỗ cũ đi thôi.”
Dứt lời, Lục Tư Viễn duỗi tay muốn tiếp nhận hũ tro cốt trong lòng Tạ Trì Thành, lại đối diện với đôi mắt tràn ngập tơ máu của anh, trong lúc nhất thời chỉ biết ngơ ngần.
Tạ Trì Thành lại gằn giọng nói: “Tôi bảo cậu, tiệp tục.”
Những chuyện mà anh không biết, những chuyện về cô mà anh đã bỏ lỡ, anh muôn biết.
Lục Tư Viễn dừng tay, trầm mặc thật lâu, nửa ngày sau anh thấy được tia khẩn cầu từ đôi mắt Tạ Trì Thành đôi.
Đường đường là tổng giám đốc Long Đăng, lân đâu tiên lộ ra vẻ mặt khẩn câu như vậy.
Lục Tư Viễn mở miệng: “Tiểu Hề đã từng tự sát một lần, thiếu chút nữa, con dao kia hoàn toàn cứa đứt cô tay GÒ ấy, cô ấy được cập cứu từ cõi chệt trỏ: về, cô ấy là người kiên cường biết bao nhưng lại đi tự sát, anh thật sự không biết vì cái gì sao?”