Chương 783
Thật sự nghèo đói thì cũng không làm nên được chuyện gì.
Vu Bình trực tiêp kéo Diệp Như Mạn đi tới một tiệm uốn tóc, khi Diệp Như Mạn bị một gã đàn ông to béo đè nặng vào phòng, cô ta la to lên, ánh mắt câu xin nhìn về phía mẹ mình.
“Mẹ! Mẹt! Cứu con! Mẹt”
Nhưng mà Vu Bình chỉ liệc mắt nhìn qua, vẫn không mảy may xúc động, ngược lại còn lạnh lùng nói: “Trái phải cũng bị dày xéo cả rôi, làm gì phải quan tâm là một lần hay hai lân, mày . ngoan ngoãn chút nào thì sẽ đỡ chịu khô chút ây, đợi lát nữa tao tới đón mày về.”
Diệp Như Mạn cứ như vậy mà bị người ta đây vào căn phòng nhỏ, trước khi cánh cửa đóng kín lại, cô ta thấy mẹ mình nhận lấy một chồng tiên từ tay gã đàn ông.
Cho đến khi bị người ta đè xuống giường giày vò, lệ trên khóe mắt Diệp Như Mạn chảy dài, người đàn ông đang cày xới trên người cô ta thật ghê tởm buồn nôn, cô ta thừa nhận sự đau đớn của thân thê, đáy mắt lóe lên tia sáng ác độc.
Vu Bình nói được thì làm được, chờ xong việc, bà ta liền tới đón con gái về, Diệp, Như Mạn mang theo cả người vết thương vê căn phòng thuê dơ bân kia, mà bản thân cô ta lại đang cầm trên tay khoản tiền chỉ vỏn vẹn đủ mua bộ quân áo lành lặn.
“Hiện tại làm ra cốt khí như thế làm gì? Mày nhẫn nhịn thêm vài lần, mẹ sẽ đôi cho mày một nơi cao cập hơn, nơi đó có tiên nhiều hơn, mày không cần lo lắng.”
Diệp Như Mạn không hề hé răng, chỉ là trâm mặc ăn thịt gà chiên, cô ta cúi đầu, ánh mắt oán độc dù thể nào cũng không thể che lắp được.
Từ đó về sau, Diệp Như Mạn bị Vu Bình lôi kéo đi thêm rất nhiêu lần, gặp phải những sự đối đãi biế.n thái lần này năng hơn lần trước, dần dần, cô ta chết lặng, thậm chí còn tìm được khomái cảm trong những lần ngược đãi kia, mặc kệ cho bản thân sa đọa.
Cho đến ngày cô ta bị một lão già nhà giàu nào đó truyền nhiễm bệnh HIV, Diệp Như Mạn lộ ra một nụ cười quỷ dị, lúc đêm về, cô ta hạ thuốc vào đồ ăn, mắt thấy Vụ Bình ăn xong đã hôn mê, nhanh _ đưa Vu Bình lên giường của lão già kia.
Mà kết cục cuối cùng đã có người theo dõi và ghi chép lại, đưa đến tận tay Tạ Trì Thành.
Kết cục như vậy so với trong dự tính của anh còn tốt hơn nhiều, ít nhất, bọn họ vẫn còn sông, nhưng Tiểu Hề của anh thì chết rồi.
Tạ Trì Thành không tiếp tục chú ý tới chuyện này, nhưng cũng không hề rút lại mệnh lệnh đã ra.
Anh muốn bọn họ được tồn tại, nhưng phải sống không bằng chết.
Tất cả . những người đã từng tham dự vào việc ‘ mưu sát ‘ Tiểu Hễ, đều phải được xử lý.
Mà những người kia, cũng bao gồm cả anh.
Máy nhà truyền thông đã từng đi đầu ngọn sóng dự luận về chuyện kia hoàn toàn biến mắt trước mặt người khác, đều có chụng một kết cục, bị thu mua, thay đôi làm từ thiện.
Gia tộc Vưu Lị Tư cũng đã sụp đồ, thậm chí Tạ Trì Thành còn giam cằm Vưu Lị Tư.
Nếu cô ta đã thích nổi điên, vậy nhốt cô ta ở bệnh viện tâm thần, nơi đó có rất nhiều người còn điên hơn cô ta.
Anh gần như làm tốt tất cả mọi chuyện, từng chuyện, từng người, duy chỉ có bản thân, anh còn chưa nghĩ xong.
Đêm khuya, trong căn phòng yên tĩnh.
Tạ Trì Thành nhẹ nhàng đầy cửa ra.
Trên giường là Nhạc Nhạc bé nhỏ đang ngủ.