Chương 784
Anh ởi tới cạnh giường, lẳng lặng đứng đó, khom lưng dém chăn lại cho Nhạc Nhạc.
Anh không nói với Nhạc Nhạc tin tức Diệp Như Hề đã qua đời, còn có tình giấu diễm con bé.
Nhưng cho dù là thê, Nhạc Nhạc giông như đã nhận ra gì đó, từ sau khi tỉnh lại con bé chưa mở miệng nói chuyện, giống như bỗng nhiên mật tiêng.
Tạ Trì Thành đã tìm tới rất nhiều bác Sĩ, nhưng cho dù kiểm tra như thế nào cũng chưa ai tìm ra được nguyên nhân bệnh tình, cuối cùng Rensa chỉ đành bảo Tạ Trì Thành tìm tới bác sĩ tâm lý tốt nhất.
Còn về bác sĩ tâm lý hàng đầu thế giới Anne mà Tạ Trì Thành quen biết, sau khi biết được chuyện này, trực tiếp, tức giận đi công tác, nói thẳng là muôn Caesar tự tiệp nhận trừng phạt của bản thân rôi cô ấy mới trở về.
Tạ Trì Thành tìm đến rất nhiều bác sĩ.
Nhưng Nhạc Nhạc không chịu tiếp nhận, lâu dần, Tạ Trì Thành cũng không tìm bác sĩ tâm lý cho con bé nữa, mà chỉ kiên nhẫn dành thời gian ra ở cạnh con.
Nhưng, Nhạc Nhạc vẫn có chấp không thèm nhìn anh, cũng không muôn nói chuyện với anh Thật ra, Nhạc Nhạc biết hết tắt cả, con bé chỉ dùng phương thức không chút tiếng động trừng phạt anh mà thôi.
Tạ Trì Thành đứng lặng một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, đi tới rôi một gian phòng đặc biệt khác, ở nơi đó còn truyền đến tiếng đánh đấm.
Cửa cũng không khép chặt, vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nghe được cuộc đôi thoại của người trong phòng “Tiểu thiếu gia, cậu nên đi nghỉ ngơi.”
“Chưa được, lại tiếp tục.”
“Tiểu thiếu gia……
“Đừng dài dòng!”
Lại là âm thanh huấn luyện đánh đâm.
Tạ Trì Thành đứng ở cửa, nhìn hai người người bên trong, nhìn Tiểu An ngã xuống lại đứng lên hết lần này đền lần khác, dáng vẻ còn non nót kia lại dần trưởng thành.
Tiểu An hình như có cảm giác, đột nhiên quay ‹ đầu lại, chỉ thấy được khe cửa trông rồng, không có ai ở đó cả, là do cậu gặp ảo giác sao?
Tạ Trì Thành rời đi, trên khuôn mặt nhiễm sự mỏi mệt, nều như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, hai bên tóc mai người đàn ông đang tuổi tráng niên lại nhiều thêm mấy sợi tóc bạc.
Hôm sau.
Trấn nhỏ yên bình lại đón chào những vị khách không hề bình tĩnh chút nào.
Máy chiếc siêu xe kia dừng ở chân núi.
Ngọn núi hoang đã không còn là núi hoang nữa, trong thời gian ngắn ngủi nó đã được cải tạo thành một nơi thê ngoại đào nguyên, hùng vĩ tráng lên, từng thảm xanh mát rộng mở xinh đẹp.
Mà ở cuối con đường, là một biển hoa rất lớn.
Giữa biển hoa là hai ngôi mộ.
Khi Có Lăng Hiên nhìn thân hai ngôi mộ kia, thân mình lay động, suýt nữa đã té ngã, được Cô Câm Minh đi bên cạnh đỡ lấy.
“Anhl”
“Anh không có việc gì.”
Có Lăng Hiên thở ra một hơi nặng nhọc, qua một hôi lâu, mới lập tức đi về phía bia mộ.
Sau đó, anh quỳ xuống bịch một tiêng, vành mất đỏ hông.
Cố Cẩm Minh quỳ xuống theo anh trai, Một ngôi mộ là của mẹ bọn họ.