Chương 789
Tiểu An theo bản năng ngắng đầu lên, nhưng là công viên an tĩnh như vậy, không có bất cứ người nào cả.
Nhạc Nhạc lại gọi một tiếng: “Mami…… ụ “Nhạc Nhạc, đừng khóc, em có thể nói lại được rôi, thật tt quát”
Tiểu An chỉ cho là Nhạc Nhạc quá thương nhớ mami, cho nên mới đột nhiên khóc lóc, cậu bé vội vàng câm khăn giấy lau nước mắt cho em.
Nhưng Nhạc Nhạc nắm chặt cậu, gọi mãi: ‘Ảnh ơi, hu hu hu…… Mami, Lâu lắm không nói gì, Nhạc Nhạc giông như quên mất phải nói thế nào, chỉ là lặp đi lặp lại mây chữ này Kêu đến trái tim Tạ An cũng thắt lại, cậu ôm lầy em gái, thấp giọng an ủi: “Nhạc Nhạc ngoan, ngoan nào, mami đã đi tới, một nơi rất xa rât xa, sau này sẽ trở về.”
“Anh ơi anh ơi……
Nhạc Nhạc khóc đến thở hỗn hến, đám vệ sĩ phía sau đồng loạt đồ mồ hôi lạnh, lỡ như tiểu tiêu thư thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả bọn họ cũng không có kết cục tốt.
Giờ phút này, Diệp Như Hề núp trong bóng cây ở nơi xa đã sớm khóc không thành tiếng.
Cô gắt gao che miệng lại, không cho tiếng nức nở trào ra, khóc đên mức toàn thân đều đang run rấy, dựa vào người Hứa lão phu nhân, đôi mắt lưu luyên nhìn hai bóng người nho nhỏ.
Nhạc Nhạc của cô đang gọi cô, liên tục gọi cô.
Nhưng cô lại không thể tiến lên ôm con bé.
Diệp Như Hề chưa bao giờ nghĩ tới, cô sẽ dùng phương thức như vậy rời khỏi hai đứa trẻ của mình Nhạc Nhạc gây yếu, Tiểu An càng trông già dặn hơn, hai đứa nhỏ nhìn qua không tốt lắm, nhưng tình cảm rât sâu đậm.
Có lẽ, chờ thời gian qua đi, chúng sẽ quên đi bản thân từng có một người mẹ, như vậy mới là kết quả tốt nhất đúng không?
Cô không xứng đáng là một người mẹ, cô có bệnh, cô trị bệnh không hêt, cô không dám hủy hoại những người mà bản thân trần trọng thêm lân nào nữa.
Hứa lão phu nhận ôm chặt lấy Diệp Như Hề, hốc mắt chua xót, bà biết cảm giác thống khổ khi rời xa người thân, cũng không muốn cháu gải mình phải trải qua đau đớn như thế.
Cho đến khi Tiểu An lo lắng sợ bệnh tình của Nhạc Nhạc phát tác, đành phải kết thúc chuyên đi dạo sớm để trở vê, Diệp Như Hêề theo bản năng muôn đuôi theo.
Nhưng chạy được vài bước, cô lại dừng lại, cuỗi cùng thì ngôi xôm xuống, ôm đầu gối, đẹm mặt vùi vào trong mà gào khóc, tiếng khóc nức nở như xé lòng.
Hứa lão phu nhân rơi nước mắt theo, đứng phía sau nhìn Diệp Như Hề.
Chân trời bắt đầu có tuyết rơi, từng bông tuyết nhỏ, rât nhỏ cũng là trận tuyết đầu năm nay.
Bông tuyết bay lơ lửng đậu trên người cô, dưới khung cảnh lạnh giá tỉnh mịch, tiếng khóc càng thêm đau đón.
Chẳng qua chỉ trong một đêm, trấn nhỏ đã bị ¡tuyết trăng vây kín, dường như tất cả những màu sắc rực rỡ đều bị phủ lấp Trang viên, Nhạc Nhạc đang phát sốt, nói mê sảng, cứ gọi mami không ngừng, khuôn mặt nhỏ nóng tới đỏ bừng.
Tạ An ngồi bên cạnh giường, kiên nhẫn nắm tay em gái, đôi mắt cũng sưng đỏ.
Cửa phòng được mở ra, Tạ Trì Thành mang theo một thân hơi lạnh đi đến, anh đứng ở cửa một hồi, chờ khi hơi lạnh tan bớt mới đến gần.