Chương 792
“Em không thích những gì anh sặp xếp cho em, như vậy thì em cứ nói với anh, em không muôn làm việc gì, em có thế phản kháng, anh sẽ không ép buộc em nữa.
“Những gì em nói, anh đều nghe.”
Anh chưa bao giờ tỏ ra yêu thế với ai như vậy, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất.
Anh nói xong, lại rơi vào im lặng, vẫn luôn nhìn chăm chằm bóng lửng Diệp Như Hề.
“Có thể quay đầu lại không? Anh muôn nhìn em một chút.”
Trong giọng nói còn mang theo một tia khân câu không dễ phát hiện.
Diệp Như Hề động đậy, từ từ xoay người.
Giờ khắc này, trái tim Tạ Trì Thành đập rất nhanh, thịch thịch thịch, càng lúc càng nhanh.
Cho đến khi khoảnh khắc 4 mắt nhìn nhau, giờ khắc này giống như bị kéo dài tới vô tận.
Anh cuối cùng đã nhìn thấy cô, là cô sống bằng xương bằng thịt, không phải ảnh chụp trăng đen trên tâm bia mộ lạnh lẽo, mà là cô còn sông sờ SỜ.
Cô gầy đi, mặt càng nhọn hơn, da càng 4răng, gây yêu nhưng vẫn rất tốt, vân sinh đẹp như vậy, vân khiến trái tim anh mềm nhũn.
Diệp Như Hề là người kinh ngạc nhiêu hơn, cô chưa từng thây Tạ Trì Thành có dáng vẻ tiêu tụy mệt mỏi như vậy, khuôn mặt tuần tú vốn dĩ luôn phách hăng hái giờ phút này hoàn toàn không thây nữa, mái tóc lộn xộn rũ xuống, che khuất đi nửa đôi mắt tràn ngập tơ máu.
Anh mặt bộ tây trang đen, bên ngoài khoác chiếc áo dáng dài, thân hình cao lớn khá mỏng manh, dựa vào gần, cô nghe ngửi thấy trên người anh nông đậm mùi thuôc lá.
Từ trước tới nay anh không hề nghiện thuốc lá.
Tạ Trì Thành chậm rãi cong môi mỉm cười, rất khẽ rất nhẹ, lại rất chân thật.
“Thật tốt, em đã trở lại, còn chấp nhận nói chuyện.”
Giọng Diệp Như Hề khàn khàn, cô há miệng thở, dốc, lại khép lại.
Cô bỗng nhiên không biết phải nói gì.
“Bọn họ đều nói em đã chết, anh không tin, em sẽ không chết.”
Anh lại cười một tiếng, “Em xem, anh chờ được em rôi này.”
Diệp Như Hề nghẹn lại, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà rơi xuông.
“Đừng khóc.”
Anh tiến lên hai bước, duỗi tay muốn lau đi cho cô, nhưng Diệp Như Hà lui về phía sau một bước, né tránh tay anh.
Tạ Trì Thành cứng đờ một lúc mới thu hồi tay, thấp giọng nói: “Em đừng sợ, anh không chạm vào em, em đừng trồn anh.”
Diệp Như Hề chật vật XOa xoa nước mắt, càng lau thì nước mắt chảy càng nhiều.
“Em đừng khóc, đừng khổ sở, em thật sự quá hiều thăng, cô găng đè nén tất cả khổ sở khó chịu trong lòng, cái gì cũng không nói, anh không biết, anh chưa bao giờ yêu thương một người, Tiêu Hê, anh sẽ có lúc phạm sai lâm, chờ em cho anh một cơ hội đề sửa sai.”
“Em không thẻ…… Lập tức phán tội tử hình cho anh thế được.”
Nói tới đây, Tạ Trì Thành lộ ra ý cười nhợt nhạt thảm hại.
“Em phải cho anh thêm một cơ hội, để anh sửa sai, để anh học cách yêu một người là thế nào, em phải nói cho anh không được cầm tù em, chuyện anh làm sai thì em phải nói rõ ràng cho anh biết.”