Chương 796
Cho đến một khúc cua, chiếc xe bị mắt khống chế, trực tiếp tông phải vòng bảo hộ.
“Âm : Trong đêm đen có ánh lửa nỗ tung.
Khắp mặt anh toàn là máu, cánh môi nhẹ nhàng mấp máy, đang gọi từng tiếng.
Một năm sau.
Sân bay Đề Đô.
Một bóng hình xinh đẹp đang đây vali hành lý, cô mặc chiễc váy liên màu trắng, đội mũ rộng vãnh lớn, kính râm màu đen che khuât đôi mắt, chỉ để lộ phần cằm nhòn nhọt.
Cô đi qua mang theo hương thơm thanh mát, cử chỉ khéo léo, hơi thở quý khí bẩm sinh khiến không ít người phải ngoái đầu nhìn lại, muốn nhìn xem khuôn mặt dưới chiếc kính râm kia.
Người phụ nữ vừa gọi điện thoại vừa đi về phía trước, tựa hồ đang tìm ai đó.
“Vâng, bà ngoại, cháu tới rồi, bà đừng lo lăng, không có việc gì, cháu có thê xử lý tốt.”
“Vâng, vâng , vâng, cháu đã biết, cháu đang tìm đôi phương, còn nữa, bà phải nhớ rõ lời bác sĩ căn dặn, nhớ kỹ đừng vận động gì quá lớn, CÓ chuyện gì cũng phải nói với ông quản gia, di động của cháu mở máy 24/24, nêu bà cảm thấy cô đơn liền gọi điện thoại cho cháu nhé.”
“Vâng, vâng, cháu tìm được người rồi, bà ngoại, cháu cúp máy trước nha, tạm biệt bà.”
Sau khi Diệp Như Hề cúp điện thoại, thì lập tức đi vê phía người đàn ông đang vây tay với mình “Hi, là Tiểu Hề đúng không? Tôi là người nơi đón cô, tôi là Ninh Cảnh Trạch.”
Người đàn ông có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khi cười rộ lên rất thu hút, soái khí, dáng người cũng rất cạo, hoàn mỹ như người mẫu vậy, chỉ cân đứng ở nơi đó cũng là một bức.
tranh tuyệt đẹp, Diệp Như Hề vừa rồi còn thây anh ta từ chói một cô gái muôn lên xin phương thức liên hệ.
Không nghĩ tới bà ngoại sẽ sắp xép người như vậy tới đón cô.
Diệp Như Hề thoải mái vươn tay, nói: “Chào anh, tôi là Hứa Như Hà.”
Đôi với người ngoài, Diệp Như Hệ bình thường đêu sẽ tự xưng họ Hứa, đây là cái thân phận hoàn toàn mới của cô, cũng có nghĩa là bắt đầu cuộc sông hoàn toàn mới.
“Xe của tôi đang ở bên ngoài, chúng ta đi thôi.”
Diệp Như Hề gật gật đầu, gỡ kính râm, khi Ninh Cảnh Trạch thây được khuôn mặt cô, ánh mắt vốn dĩ chỉ khách sáo có lệ lại có thêm chút tia sáng.
Gương mặt kia nhiều thêm một chút lại có vẻ mị tục, thiếu đi một chút lai có vẻ nhạt nhẽo, vừa lúc là kiểu kết hợp giữa kiều diễm và thanh thuần mà anh ta thích nhất .
“Ngồi máy bay đường dài mệt lắm đúng không?”
“Vẫn ồn. Phiền toái anh rồi.”
“Không phiền toái không, phiền toái, chuyện nhỏ không tôn sức gì mà thôi.”
Ninh Cảnh Trạch tươi cười chân thành hơn rất nhiều, còn trở nên nhiệt tình hơn, nhưng vẫn nắm chắc mức độ, cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu chút nào.
Diệp Như Hề cũng cười cười, trong lòng thầm kinh ngạc, không nghĩ tới người đàn ông có đôi mắt đào hoa, nụ cười như ánh mặt trời như vậy lại là một họa sĩ nồi danh thế giới, những bức họa dưới cọ vẽ của anh ta đêu nổi tiếng là mang phong cách u buồn, lại là một loại hình hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài và biểu hiện của bản thân tác giả.
Đánh giá một chút, Diệp Như Hề liền thu hồi tầm mắt, cô nhìn cảnh sắc quen thuộc lướt qua cực nhanh ngoài cửa số, ánh mắt có một trận hoảng hốt.
Xa cách một năm, cuối cùng cô đã trở lại.