Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 811



Chương 811

Lữ Nhu bực bội, duỗi ra tay, trực tiếp đây cô một cái, lực cũng rât mạnh, “Cô là cái thá gì mà làm lơ người khác chứ?!”

Diệp Như Hề không nghĩ tới cô ta sẽ ra tay, bị đầy một cái tới lảo đảo, theo bản năng tay chống vào cánh cửa bên cạnh, nhưng không dự đoán được cánh cửa kia lại không đóng, trực tiêp mở ra.

Thời điểm sắp bị té ngã, Diệp Như Hê dứt khoát vươn tay túm lây Lữ Nhụ đang tỏ vẻ đắc ý hả hê, còn lây cô ta làm đệm lót, trực tiếp đè lên thật mạnh.

“AI”

Tiếng hét thảm thiết phá hỏng bầu không khí lạnh lẽếo trong phòng bao.

“Tô Tây!! Cô làm cái gì thế hả!!! Mẹ nói”

Diệp Như Hề không để ý tới, bò dậy từ trên người cô ta, không bị một chút va chạm nào, ngắng đầu vừa thấy, lại đối diện với bao nhiêu ánh mắt có kinh ngạc lân thích thú..

“Ngại quá, quấy rầy rồi.”

Diệp Như Hề xin lỗi, liền chuẩn bị rời đi, nhưng chợt bị, một đôi mắt sắc bén khóa chất, cô ngắn người, theo tầm mắt nhìn qua, lại thây người đàn ông ngồi ở góc khuất nhất kia.

Là Tạ Trì Thành.

Mười phút trước bọn họ vừa mới gặp nhau.

Mười phút sau, bọn họ lại lần nữa chạm mặt.

Anh ngồi ở một góc khuất nhất, dáng vẻ cứng rắn lạnh lùng kia hoàn toàn tương phản với không khí hoa lệ vàng son của phòng bao, anh tự do ở bên ngoài, dùng đôi mắt lạnh lùng đối đãi.

Trong khoảnh khắc đó Diệp Như Hề cứng đờ người, đầu óc trồng rỗng, không biết nên có phản ứng thê nào.

Tạ Trì Thành vốn dĩ đang vô cảm ngồi trên sô pha, tư thế tùy ý lười biếng, giờ trực tiếp. ngôi lại ngay ngắn, đôi tay chống căm, ánh mặt mang theo một tia hứng thú dạt dào nhìn cô.

Lần thứ hai gặp mặt. Là có tình sao.

Diệp Như Hề không biết anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy khi bản thân bị ánh mắt anh theo dõi, loại cảm giác quen thuộc tự nhiên dẫn dâng lên.

“Này, đồ xấu xí, còn chưa cút đi?”

Có người mở miệng, ánh mắt tràn đầy khinh thường, trực tiếp xem bọn họ là đám phụ nữ có ý xâu tiếp cận, cũng không biết sao có thê biệt bọn họ ở chỗ này, ý đồ dùng tiết mục cũ rích như vậy trà trộn vào đây.

Lữ Nhu vốn dĩ còn cảm thây kích động không thôi vì tự nhiên đâm bừa lại tiên vào căn phòng toàn là cao phú soái, giờ trực tiệp bị những lời này dội cho một chậu nước lạnh.

“Anh nói ai là đồ xấu xí!”

Cuộc đời Lữ Nhu căm hận nhật là người khác nói cô ta xâu, cô ta từ nhỏ đã lớn lên khó coi, vận luôn có người nói cô ta xấu, cô ta liều mạng đọc sách, thi đậu vào trường đại học tốt, một đường tốt nghiệp, vượt năm ải, chém sáu tướng, vào công ty này, vốn dĩ nghĩ cuộc đời sẽ thay đổi.

Kết quả cô ta vẫn là người xấu nhất công ty! Nhưng điểm này, ai cũng không thê nói! Còn có người xâu hơn cô ta cơ mà!

“Ai đáp lại thì đang nói người đó, còn không mau cút đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.