Chương 829
Diệp Như Hề chịu đựng cảm giác buôn tiều bắt thường, đi tìm phòng vệ Sinh, nhưng lúc cô đi ra, cảm thây đầu có chút choáng váng, nhìn cảnh tượng trước mặt đều là một màn hư ảo.
Cô lắc lắc đầu, hung hãng: cắn vào đầu lưỡi, đau đón khiến cô miễn cưỡng tìm về một tia tỉnh táo.
Nhưng chút tỉnh táo vừa tìm về chỉ duy trì trong thời gian ngăn, cô gân như đã không thê đi thăng được.
Ý thức được cơ thể bắt ồn, Diệp Như Hề miễn cưỡng nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cửa sau, nhưng một bước không cần thận, đầm vào hành lang rôi đô người vào một gian phòng.
Cô té ngã trên tâm thảm mêm như bông, chỉ cảm thấy cả người nóng rực, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng rực.
Cô có gắng bò dậy, nhưng tay chân đã mêm nhữn như bún, suy nghĩ trong đầu lộn xôn rối bời, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ rõ phải đi đóng cửa lại, cho dù là ai cũng không thê đặt chân vào đây.
Việc đóng kỹ cửa đã hao hết chút sức lực cuối cùng, ,cả người Diệp Như Hề khó chịu run Tẩy trên tắm thảm, bộ lễ phục màu trắng bị cô cọ xát qua lại tói nhăn dúm, lý trí dần trở nên mơ hồ.
Lúc này, Tạ Trì Thành cũng cảm nhận được một luồng nóng rực.
Sắc mặt của anh thay đổi, thật sự không nghĩ tới, cho đên lúc này còn có người dám âm mưu với mình.
Đáng chết!
Anh rõ ràng không hề chạm vào bắt cứ thứ gì!
Nhưng mà, Tạ Trì Thành không lưu ý đên, mùi hương như ẩn như hiện của người bên cạnh bị anh hít vào từng ngụm.
Hạ Lan Ninh đứng ở khoảng cách không xa, luôn chú ý mọi cử chỉ hành động của Tạ Trì Thành, thời điểm thấy anh kéo kéo cà vạt, liền biết đã thành công.
Không uỗng phí cô ta bỏ ra tâm “huyết lớn như vậy, sau khi hạ thuốc vào để uông không thành công thì lập tức nghĩ ra biện pháp này..
Hạ Lan Ninh sửa sang lại quần áo, gợi lên một tia mỉm cười, đi về phía Tạ Trì Thành.
Khi Tạ Trì Thành nhìn thấy Hạ Lan Ninh đang đi tới, cho dù cách một lớp mặt nạ cũng có thể nhận ra được, anh trực tiễp xoay người rời đi.
Hành động dứt khoát như Vậy trực tiếp khiến Hạ Lan Ninh tức giận không nhẹ, vội vàng muốn đuổi theo sau, nhưng âm nhạc bỗng nhiên vang lên, đám người lập tức tràn ra sàn nhảy, trực tiệp chặn lại con đường trước mặt.
Hạ Lan Ninh chỉ có thể nôn nóng nhìn theo, nháy mắt đã nhìn không thấy bóng đáng Tạ Trì Thành đâu r nữa.
Cô ta tức giận tới mức dậm chân, cả hai mắt đều đỏ, một cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ lỡ.
Lúc Tạ Trì Thành nhận thấy cơ thể càng lúc càng nóng, sắc mặt của anh nháy mắt âm trầm, anh đi về hướng cửa sau, vừa đi vừa gọi điện thoại bảo Tàn Phong chờ ở cửa sau.
Xuyên qua hành lang thật dài, anh đưa tay kéo mặt nạ ném trên mặt đất, khuôn mặt tuần tú trước đó vẫn luôn lạnh nhứ băng, giò phút này | nhiễm vài vệt đỏ ửng, lại có thêm vài phần cuồng dã mắt khống ché.
Ngón tay. mảnh dài trực tiếp nói lỏng cà vạt, cởi cúc áo trên cùng để dễ hô hấp hơn, bước chân vững chãi của anh trỏ nên nôn nóng hơn vài phần, lúc đi ngang căn phòng nào đó, vài tiếng rên rất nhỏ và nhẹ tràn ra.
Bước chân vội vàng chợt chững lại.