Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 848



Chương 848

Cô nghiền. răng nghiền xé luôn tờ giấy kia rôi mở cửa, thở phì phì đóng lại, thầm nghĩ mắt không thấy tâm không phiên.

Nửa giờ sau, cửa lại được mở ra.

Cô bắt đầu ôm từng hộp từng hộp dọn vào, thuyết phục chính mình, Pđây là không muôn bị ban quản lý tòa nhà tìm tới.

Thật vất vả mới dọn xong đống đồ bỗ kia vào nhà, Diệp Như Hề ng râu đầu muôn chết, nhưng không bao lâu, chuông cửa lại được ân vang, cô cảnh giác nhìn qua mắt mèo, là người đưa cơm.

Vừa mở cửa ra, Diệp Như Hề mới phát hiện, cô vẫn là quá ngây thơ.

Đó không phải một người đưa cơm, đó là cả một đoàn đội cơm hộp……

Trên hành lang còn đặt mười mấy hộp giữ nhiệt, mây người đưa cơm cung cung kính kính đứng đó, đồng thời khom lưng nói: “Xin chào, Eitilg ta là nhân viên của Danh Vị Hiên, cơm hộp của cô đã chuẩn bị xong.”

Diệp Như Hề cầm chắc tay nắm cửa, nói: “Tôi không gọi cơm hộp.”

Danh Vị Hiên?

Đó không phải nhà hàng nổi tiếng, ngay cả ngày thường cũng phải xếp hàng lấy sô hay sao? Đâu bếp ở đó mỗi ngày chỉ cỗ định làm một sô món ăn.

Hơn nữa, căn bản còn không có dịch vụ đặt cơm tận nhà.

Diệp Như Hề không cần nghĩ cũng biết là do ai làm.

Cũng chỉ có anh mới có thể làm tới bước này.

“Xin chào, có thể để chúng tôi đưa cơm vào trong không? Xin cô yên tâm, chúng tôi sẽ chuân bị nhanh thôi.”

Thái độ nhóm nhận viên rất lịch sự, Diệp Như Hề muốn trực tiếp đóng cửa lại cũng thấy ngượng ngùng.

Một đồng đồ bố như thê còn tha vào được, cỏ từ chối cơm hộp hay không đều không còn ý nghĩa gì nữa, nói không chừng anh sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.

Cô tránh qua một bên, để cho bọn họ mang theo mây hộp đồ ăn .giữ âm vào trong, rất nhanh, trên bàn ăn đã bày biện đầy. ắp những món ăn đủ sắc hương vị.

Trong gian nhà tràn ngập mùi thơm đồ ăn, Diệp Như Hề cũng cảm thấy bản thân hơi đói bụng.

“Chúc cô dùng cơm vui vẻ.”

Dứt lời, những người này lại nhanh chóng rời đi.

Diệp Như Hề nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, rơi vào trầm mặc.

Di động vang lên.

Cô cầm ra, lại nhìn thoáng qua, phát hiện là dãy sô quen thuộc kia.

Ngày đó lúc cô mơ mơ: màng màng đã gọi vào số điện thoại này, từ đó mở ra chiếc hộp Pandora, Diệp Như Hề hận không thể bóp chết chính mình.

Di động vang lên thật lâu, sau đó thì tắt.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó, nó lại vang lên.

Cuối cùng, Diệp Như Hề phải căng da đầu nghe máy.

Mới vừa đặt tới lỗ tai, liền nghe được một tiếng cười lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.