Chương 859
Thật vât vả mới khâu lại xong, còn tiêm thêm một mũi phòng uồn ván, phần tay bị thương bị băng bó như cái cột, Diệp Như Hề hơi thở thoi thóp ngồi trên ghê dài t, ai oán nghĩ, công việc thời gian này chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng.
Ngay lúc cô đang chuân bị nghỉ ngơi một lát rồi sẽ ra về, rất nhiều VỆ Sĩ mặc đồ đen lại ùa vào phòng cập cứu, lập tức vây quanh căn phòng, dọa sợ tới bác sĩ và y tá.
Khi Diệp Như Hề nhìn thây những vệ sĩ kia, trong lòng đã lộp bộp một tiếng, cô đứng lên muôn im lặng chậm rãi lui vê phía sau.
Phòng cấp cứu có hai cửa ra vào, một cửa ở phía trước, một cửa ở phía sau.
Diệp Như Hề liền lặng lẽ dịch bước chân đi vệ phía cửa sau để rời đi, cô cúi đầu, động tác nhẹ nhàng như mèo, cho đền khi thấy được một đôi giày da sáng bóng đang chậm rãi đi tới, cô cứng đờ trong chớp mắt, cô giỗng như robot bị gi sét, từ từ ngắng đâu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô thấy sự thích thú trong mắt anh, cùng với khóe môi cong cong.
“Như thế nào, không trốn nữa sao?”
Giọng Tạ Trì Thành trầm thấp, mang theo ý cười.
Diệp Như Hề biết bản thân đã bị phát hiện, chột dạ lui về phía sau một bước, nói: “Thật, thật trùng hợp HH “Vậy y? Thật là trùng hợp quá, trùng hợp là cô lại đi tới nhà hàng kia.”
“Không thể đi sao? Tôi chỉ là vừa vặn thích ăn ở nơi đó.”
HỤ) 7 Diệp Như Hề cực kỳ bắt an, vì sao Tạ Trì Thành lại nói ra mấy lời như vậy?
Anh đã biết cái gì rồi sao?
Không có khả năng! Cô ngụy trang rất tôt Hiện tại với dáng vẻ này của cô, đừng nói là anh đã mắt trí nhớ, ngay cả bà ngoại gặp được cũng không nhất định có thê nhận ra cô.
Trong lúc Diệp Như Hề đang lo âu, tầm mắt Tạ Trì Thành dừng trên cánh tay bị băng bó kín mít của cô, trong lòng lập tửc mềm xuống.
“Làm chuyện tốt lại không muốn lưu danh?”
“A…… Tôi, tôi chỉ là không nhìn nồi có người muốn ra tay với trẻ con.”
Diệp Như Hề nhắc tới chuyện này, lại bắt đầu tức giận, “Đúng rôi, còn cả anh nữa! Nhiêu vệ sĩ như vậy dùng để làm gì, vì sao ngay cả bọn trẻ cũng không bảo vệ được?”
Diệp Như Hề không phải cô ý trách cứ người khác, nhưng là cô không có cách nào kiềm chế nỗi sợ hãi, lỡ như cô tới chậm một bước thì sao? Tiểu An và Nhạc Nhạc có phải hay không……
Nhắc tới điểm này, sắc mặt Tạ Trì Thành cũng rất khó chịu, “Ừm, tôi sẽ xử lý. Xin lôi.”
“Cũng, cũng không có việc gì cả……
chỉ cần chú ý chút là được, tôi còn có chút việc, tôi đi về trước.”
Dứt lời, Diệp Như Hề cúi đầu, muốn đi qua từ bên người anh, nhưng lại bị một cánh tay khác mạnh mẽ bắt được.
“Cô hoảng cái gì? Sợ tôi?”
“Tôi không có sợ anh!l Đừng nói bậy!
Buông tay rail”
“Phải không? Vậy cô nhìn tôi xem.”
Diệp Như Hề không dám nhìn.
Cô sợ nhìn qua thì sẽ lộ chuyện bản thân đang chột dạ.
Tạ Trì Thành cười nhạo một tiếng, nói: “Tay đã xử lý tốt rồi?”
“Đã ồn rồi…… Tôi không có việc gì, vết thương nhỏ……