Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 879



Chương 879

Nụ hôn càng lúc càng sâu.

Thậm chí còn có chất lỏng không kịp nuốt xuống kéo dài dưới khóe môi như những sợi chỉ bạc.

Anh điên rồi!

Bà ngoại còn đang ở trong phòng, cũng chỉ cách một vách tường, anh lại làm như vậy với côI Nơi này là hành lang, bắt cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, lỡ như bị người ta thấy……

Diệp Như Hề không thẻ tưởng tượng nồi nữa, cô liều mạng giấy giụa, nhưng sức lực của cô ở trước mặt anh không thể làm nên trò trống gì.

Nước mắt, bỗng nhiên rơi xuống.

Khi dòng nước mắt nóng bỏng chảy xuông, chảy tới khóe miệng, Tạ Trì Thành nêm được vị nước mặt thì giật mình.

Anh dút ra, cúi đầu nhìn cô, liền thấy nước mắt cô rơi như mưa.

Nước mắt hòa đi lớp nền sẫm màu trên da, những nơi bị nước mắt cô quét qua mơ mơ: hồ hồ làn da trắng nốn.

Anh lấy ra khăn tay, kiên nhẫn xoa phân nên trên mặt cô.

Cho đến toàn bộ khăn tay phủ đầy – phần nền, thì khuôn mặt sạch sẽ kiềm diêm của cô hoàn toàn lộ ra.

Nhưng cô còn đang khóc, nước mát vân lã chã rơi xướng, hàng mi cong vút run rầy, cũng ương bướng không chịu nhìn anh.

Cô thật sự đã bị dọa sợ rồi.

Cả người đều đang phát run.

Tạ Trì Thành im lặng một lát, bỗng nhiên duỗi tay túm chặt lấy cô, kéo cô vê phía cửa phòng cháy bên kia. Nơi đó gân như không có người nào tới.

Cũng, yên tĩnh hơn ở đây.

Yên tính tới mức chỉ nghe được tiếng hô hấp và tiếng tim đập của nhau.

Tạ Trì Thành vẫn dùng tư thế chặn tường trước đó, vây cô tong, lòng mình, thấp giọng nói: “Sợ à?

Diệp Như Hề cắn môi dưới, không hé răng.

“Nếu sợ, vì sao còn muốn khiêu khích tôi?”

Tạ Trì Thành trỏ nên kiên nhẫn hơn vừa rồi nhiều, tiếng, nói chuyện cũng dịu dàng đi chút, giông như thật sự không muốn dọa tới cô.

Trước nay anh đều không nghĩ tới sẽ có một ngày, bản thân lại sợ hãi nước mắt của một phụ nữ.

Cơn phẫn nộ vừa rồi là thật sự phẫn nộ, hiện tại không nỡ cũng là thật sự không nỡ.

Loại cảm xúc vừa xa lạ lại quen.

thuộc, dường như có một người cũng từng cho anh cảm giác như Vậy.

“Anh khốn kiếp!”

Giọng Diệp Như Hề mang theo nức nở, còn có vài phần tủi thân.

Tạ Trì Thành ừ một tiếng, nói: Đúng vậy, tôi chính là khốn kiệp, tôi chưa bao giờ nói qua tôi là người tốt.”

“Anh buông tôi ra.”

“Nói xem, cô rốt cuộc muốn cái gì?”

Anh tình nguyện cho cô, cũng không đợi cô chịu thua, anh chấp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.