Chương 960
Rất nhanh tiếng phụ nữ la hét vang lên chói tai.
Diệp Như Hềề bởi vì vẫn luôn theo phía sau Tạ Trì Thành, bị bóng người của anh ngăn trở, hơn nữa cả quãng đường cô không hề hé răng, cảm giác tôn tại vô cùng thấp, một chốc một lát cũng không bị người ta phát hiện.
Nhưng cô còn chưa kịp thở ra một hơi, liên nghe thấy lệnh hô to của một người phụ nữ: “Chỗ này còn có một chị gái! Rất xinh đẹp! Các người đừng buông thai”
Ánh mắt Tạ Trì Thành lập tức âm trầm như muốn ăn thịt người.
Cô gái kia rụt rụt, câm miệng, nhưng cô ta không cam lòng, còn thấy ghen ghét, lúc ở trên xe cô ta đã không còn sạch sẽ, dựa vào cái gì mà ả đàn bà kia có thể được Tạ Trì Thành che chở?!
Nhưng mà cô lại khôn biết, cho dù lúc này đây cô ta có thê tồn tại trở về thì cũng sẽ gặp phải sự đuồi giết của Tạ Trì Thành.
Lập tức có hai gã của bang Hồng Lĩnh đi qua, Tạ Trì Thành vừa định hành động đã thấy Diệp Như Hễ kéo kéo người, anh dùng lại.
Trong đó có một gã đàn ông kéo Diệp Như Hề ra.
“Ôi, thật đúng là có một ả nữa! Suýt nữa đã bỏ sót rồi!”
Mới vừa nói Xong, liền nghe thấy ọe một tiếng, bãi nôn suýt nữa đã đỗ xuông giày của hắn.
“Mẹ nó! Gớm quái”
Gã lùi về sau như gặp phải dịch bệnh.
Diệp Như Hề lung lay đi được vài bước, trên người còn mang theo mùi rượu, thì ra trước khi rời đi cô đã trộm lầy nửa bình rượu, mới vừa đồ đầy lên người mình, nông nặc mùi rượu.
Cô thừa dịp không ai chú ý, móc họng, mới trực tiếp nôn ra.
“Cụng ly ~ lại uống một chén……
Cô ngắng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đã tèm nhem rối mù, hù chết người.
“Được rồi được rồi, chỉ là con ả ma men, làm cái gì thế, không có chút hứng thú nào, nhanh mang vào nhốt lại đi, miễn cho quấy rầy tới giao dịch!”
Tạ Trì Thành lập tức ôm lấy Diệp Như Hề, những người đó đều lười đi Nệ ý, thậm chí còn ghét bỏ cô bản.
Diệp Như Hề gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Buông tay, quân áo tôi bẩn lãm, vừa mới nôn ra đó.”
Giọng Tạ Trì Thành mang theo ý cười và sự hứng thú, thấp giọng nói: “Rất thông minh.”
Diệp Như Hề dứt khoát mặc kệ, anh khôïg chê bản thì tùy ý để anh đỡ, tiệp tục giả vờ say khống biết gì, cuối cùng bọn họ đều bị nhốt vào một thùng container.
Tạ Trì Thành mang theo Diệp Như Hề ngồi ở vị trí góc xa, cảnh giác nhìn quét một vòng, nói: “Đừng sợ.` Diệp Như: Hề ảo não: *Đều tại anh, sao mỗi lần gặp anh tôi đều xui xẻo như vậy chứ.”
Diệp Như Hề là thật sự hói hận, cô vốn dĩ thây bản thân đã đủ xui xẻo, không nghĩ tới ở cạnh Tạ Trì Thành còn xui xẻo hơn!
Hứa Sơn và Hứa Xuyên không bị bắt tới, hẳn là phát hiện kịp thời nên đã trốn đi, bởi vì đối phương có súng nên không mạnh mẽ xông ra.
Diệp Như Hề cũng không trách bọn họ, dù sao mạng của ai cũng là mạng, không có lý gì yêu cầu bọn họ vì tiên mà bán mạng vì cô.
Diệp Như Hề nhìn thoáng qua Tạ Trì Thành, phát hiện anh tựa hồ không thấy căng thẳng chút nào, nói: “Anh có biện pháp gì sao?”
Tạ Trì Thành chỉ vô cùng bình tĩnh thốt ra một chữ: “Chờ.”