Chương 961
Diệp Như Hề phục, dứt khoát không mở miệng, sờ sờ mặt mình, sờ đến một tay toàn là phân nên, có chút ghê tởm, nhưng lại không thể lau.
“Sao có thể nghĩ tới biện pháp này?”
Tạ Trì Thành nhịn không được lại cong khóe môi, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi cô giả say, thật sự nhịn không được, dùng tay che nắm chặt rồi che môi lại, giấu đi tiếng cười trầm thấp.
Diệp Như Hề thấy anh còn cười, nhịn ‘ không được năm chặt nắm tay cho anh một đắm “Câm miệng lại cho tôi!”
Anh nắm tay cô, vẫn tiếp tục cười.
Lúc này từ bên cạnh truyền đến một tiếng âm dương quái khí, “Đều đã lưu lạc đến nông nồi như vậy rồi, còn muôn ve vấn đánh yêu.
Diệp Như Hề và Tạ Trì Thành đồng thời nhìn qua, là một gã đàn ông gậy dơợ xương, rất xa lạ, hãn là được bắt vê từ nơi khác.
Tạ Trì Thành bảo vệ Diệp Như Hề ở sau người, che phía trước cô, ánh mắt sắc bén, nhưng bởi vì ánh sáng quá mò, gã gây kia thấy không rõ lắm dáng vẻ của Tạ Trì Thành, chỉ là nhìn này một nam một nữ đùa giỡn đánh yêu mà thấy ngứa mắt.
“Câm miệng.”
Tạ Trì Thành đối đãi với những người khác từ trước đến nay đêu không chút kiên nhẫn như vậy.
Nhưng gã gầy trơ xương kia căn bản không nhận ra thân phận của Tạ Trì Thành, bíu môi, nói: “tỏ vẻ cái gì, I không phải mọi người đều là người gặp nạn sao, kiêu ngạo gì chứ.”
Lúc này cửa bị mở ra, có người nhốn nháo đi đến, trong miệng hùng hùng hỗ hỗ.
“Làm cái gì thế, còn bắt buộc phải kéo một hai người đi thực nghiệm, nhanh mang đi mây người.”
Những người đó đi vào nhìn quét một vòng, tật cả những người bị nhốt bên trong người đêu hoang mang rồi loạn né tránh sang một bên, sợ bị chọn trúng.
Cũng không biết có phải trời cao sắp đặt hay không, Diệp Như Hề và Tạ Trì Thành đều không j hé răng, tránh ở một góc khuât nhất, nhưng vẫn là bị gã gây gò kia duỗi tay chỉ: “Anh xem một đôi này thế nào!”
Đừng nói tới Tạ Trì Thành, ngay cả Diệp Như Hề hiện tại cũng muồn bóp chêt gã này.
Những người của bang Hồng Lĩnh kia xem lướt qua, nói: “Ò, còn là một đôi tình nhân, được, hai người họ đi, muốn sông cùng sÔng, muôn chết cùng chết, tình cảm biết bao!”
Gã gầy thấy Diệp Như Hề và Tạ Trì Thành thật s sự bị mang đi, còn chưa kịp hớn hở đã nghe thấy. một câu: “Lôi cả con khỉ ôm này cùng đi đi!”
Tức khắc, gã gầy kia cười không nỗi nữa.
Đám người rời khỏi container, xuyên qua một hành lang, đi tới một căn phòng tráng xi măng.
Dọc theo đường đi, Tạ Trì Thành cân nhắc số nhân thủ, anh có thể đánh được mười mây người, nhưng không thể đối kháng với người cầm súng, càng quan trọng hơn là, anh đánh cuộc không nỗi.
Bên ngoài căn phòng xi măng đậu rất nhiều xe hơi màu đen, tụ tập không ít người, quả thực theo như lời bọn chúng, nơi này sắp tiến hành giao dịch.
Mà đám người bọn họ, bị bắt đi để làm cái gì?
Diệp Như Hề không dám tùy tiện suy đoán, chỉ có thể cầu nguyện Tạ Trì Thành thật sự có biện pháp.
“Mày nói xem bậc thây kia tới từ đâu thê? Cứ đưa ra những yêu cầu cô quái như vậy.”