Chương 967
Độc nhãn cười nói: “Hành, chỉ cần cô có thể thắng, tôi cũng tình nguyện kết giao với một đại sư đoán thạch.”
“Được.”
Diệp Như Hề tiến lên, đè mu bàn Jay Tạ Trì Thành lại, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không bỏ lại anh.”
Tạ Trì Thành không nói gì, chỉ cảm thầy bàn tay được ôm lầy thật ấm áp, thật chặt.
“Còn nữa, Trì Thành, buông tay ra.”
Cô bắt lấy chuôi đao trong lòng bàn tay anh, moi ra từng chút mội.
Đỗ lão đại thừa dịp bọn họ đang lôi kéo đã sớm lắc mình chạy ra, còn sờ’ Sờ phần cỗ của mình, thầm than bản thân cuôồi cùng cũng không lật thuyền trong mương.
Diệp Như Hề nắm tay Tạ Trì Thành, cuôi cùng cũng lây được con dao ra, lúc này mới phát hiện, ngón tay anh đang run rầy, đầu ngón tay trắng bệch.
Cô thấp giọng nói: “Không có việc gì, tôi không cân anh bảo vệ, tôi có thê bảo vệ anh.”
Tạ Trì Thành không động đậy.
Nhưng Diệp Như Hề lại thây cặp mắt đen láy kia đã không có tiêu cự, anh đang thát thần, hoàn toàn dựa vào tiêm thức chống đỡ.
Giọng Diệp Như Hề mềm nhẹ hon, “Không có việc gì nữa, đừng sợ.”
Gân như sau khi hai tiêng cuôi cùng rơi xuống, đôi mắt Tạ Trì Thành khép lại, Diệp Như Hề tiếp được thận thể ngã xuống của anh, ,phải lùi về sau mây bước, nhưng vẫn chồng cự được.
Đám đàn em vừa định động, muốn tiến lên chế trụ người đàn ông tàn nhẫn như dã thú kia, nhưng bọn chúng vừa mới giật mình, Diệp Như Hề đã hét lớn một tiếng: “Đều đứng lại! Tôi đã nói đoán thạch, tôi nhất định sẽ thắng, nếu các người còn muốn có được phỉ thúy tốt, liền tìm bác sĩ cho tôi.”
_Cô thấy phần ngực Tạ Trì Thành lõm vào một phân, chỉ nhẹ nhàng chạm chạm, không dám dùng Sức, phỏng đoán là xương sườn bị gấy, đâm vào trong, bị thương tới nội tạng.
Anh thê nhưng lại chịu đựng cơn đau gãy xương sườn, chỗng cự tới hiện tại, thậm chí còn có thể phản công uy hiếp người, tìm cho cô một con đường sông.
Diệp Như Hề dốc hết sức mới khiến bản thân không run lên, cô cưỡng ép chính mình trần định, hiện tại, cô không thể thua.
“Đi tìm bác sĩ cho tôi. Tôi chỉ có một yêu câu như vậy.”
Đỗ lão đại cầm băng gạc ấn vào phần cô mình, cho dù hãn đang hận không thể giết chết Tạ Trì n. nhưng đứng trước lợi ích, vẫn đè xuÔng, nói: “Tìm cho cô ta.”
Bác sĩ đi theo bọn họ vội vàng bị lôi lại đây, đã tiền hành xử lý khẩn cấp, nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy cân dụng cụ chuyên nghiệp kiểm tra mới có thê bảo đảm, Tạ Trì Thành cần được đưa tới bệnh viện, nhưng hiện tại những người này không có khả năng để bọn họ đi bệnh viện.
Diệp Như Hề cũng không ngây thơ tới mức yêu cầu như vậy, cồ biết chỉ cân cô kiên trì thêm một chút, chỉ cần một chút là tốt rồi, Tạ Trì Thành có những cấp dưới như Tần Phong và Lâm Tử Ngang, tuyệt đối có thể truy lùng tới đây.
Lại kiên trì thêm lát nữa, Diệp Như Hề, mày làm được!
Lão đại bang Hồng Lĩnh đè nén sự mắt kiên nhẫn, ti “Cô bé, bác sĩ cũng tìm giúp cô rội, đoán thạch có phải nên bắt đầu rồi hay. không?
Chúng tôi cũng không có nhiệu thời gian lắm đâu, giờ trời cũng sắp sáng rồi.
Diệp Như Hệ nhẹ nhàng chạm khuôn mặt Tạ Trì Thành, nhìn anh cho dù đã ngất xỉu cũng gắt gao nhăn mày, cô nhẹ ân một cái, sau đó đứng lên, nói: “Được, chúng ta bắt đầu, nhưng ‘anh ây không thể xảy ra bắt kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, nêu không các người đều sẽ hồi hận.”