Chương 971
Diệp Như Hề cảm thầy hốc mắt nóng lên, cũng lộ ra một nụ cười, gật đâu thật mạnh, nói: “Tin tôi sao?”
Tạ Trì Thành cong cong khóe môi, ừ một tiêng.
Anh tin.
Lời cô nói, anh đều tin.
Khi hai khối đá cuối cùng được cắt ra.
Toàn trường một mảnh yên tĩnh.
Tính chất cùng màu sắc thuần túy kia, độ trong suốt sáng bóng khiến người ta say mê và cả ánh sáng mặt ngoài giỗng như thủy tinh.
Đó là…… Phỉ thúy Kính Hồ Già.
Một khối phỉ thúy thuần khiết cực phẩm không hề nghi ngờ.
Hiện trường có không ít người nuốt nuốt nước miệng, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm.
Độc nhãn và Đỗ lão. đại cùng kinh ngạc cảm thán nói: “Phát tài rồi……
Mà vị đại sư kia, giờ phút này sắc mặt đã tái nhợt, vẻ mặt khó tin, khó chấp nhận.
Phỉ thúy Kính Hồ Già?!
Sao có thế dễ dàng tìm thấy phỉ thúy Kính Hỗ Già?I Không có khả năng, chuyện này không có khả năng làm được!
Cho dù không có người tin tưởng Diệp Như Hề có thê làm được, nhưng, cô thật sự đã làm được.
Mà thời điểm Diệp Như Hề thấy một khối phỉ thúy Kính Hỗ Già kia, nước mắt chọt rơi xuÔng, cô vừa khóc vừa cười nói: “Trì Thành, chúng ta được GÚUITOI Ta Cô cười, cười không phải. Vì giá trị của khối phỉ thúy, mà là cô đã làm được, cô không liên lụy Tạ Trì Thành, lúc này đây, cô cũng đủ mạnh mẽ, cô không bao giờ là người yếu đuối nữa.
Hai người của bang phái giống như phát điện vây quanh khỗi phỉ thúy Kính Hồ Già này, độc nhãn và Đô lão đại thì đỏ bừng hai mắt, thể tích và tính chất như Vậy, hoàn mỹ không chút khuyết điểm.
Một khi bán qua tay, giá trị liên thành.
Nhưng, phỉ thúy Kính Hỗ Già chỉ có một, mà bọn hãn lại có hai người.
Nháy mắt, độc nhãn và Đỗ lão đại đồng thời nhìn đối phương, ánh mắt đêu mang vẻ tính kê cùng cảnh giác.
“Đỗ lão đại, khối đá này, chúng ta một lần nữa trao đổi một chút nhé?”
“Ha hả, ông xác định là trao đổi sao?”
Những lời này vừa rơi xuống, người của hai bên nháy mắt bắt đầu giằng Co.
Ai cũng chỉ muốn nuốt trọn, muốn ăn sạch sẽ, sao có thể tình nguyện nhả miêng thịt mỡ ra được?
Trong lúc đám người giằng co, Diệp Như Hề bước nhanh trở lại bên người Tạ Trì Thành, nâng anh dậy rồi lo lăng nói: “Anh không sao chứ?
Đừng lộn xôn, xương sườn của anh bị gãy rôi, đúng là điên mà, còn dám làm như vậy.”
Vết thương của Tạ Trì Thành đã.
được xử lý khẩn cấp, tuy răng vẫn rất đạu, nhưng có thê găng được, anh năm lây tay Diệp Như Hề, thấp giọng nói: “Cảm ơn.
Hai chữ này, chân động hơn bát cứ lời nào từ trước tới nay.