Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 98



Chương 98:

 

Lúc này, hai mắt Diệp Như Hề đỏ bừng, bàn tay gắt gao năm chặt.

 

Đã phải đánh đổi biết bao mồ hôi công sức và mắt bao nhiêu thời gian, lại chết: đúng ở trạm cuối cùng, càng quan trọng hơn là, lần này đây thất bại cũng có nghĩa là cuộc chạm trán đầu tiên trong sự nghiệp của cô đã thất bại.

 

Sau này…… Căn bản sẽ không có người nào tin tưởng vào năng lực của cô nữa.

 

Tôn Bân cười khổ, nói: “Tôi biết rất có lỗi với cô, nhưng…… Tôi cũng không còn cách nào, nhà họ Tôn muôn tôi phải chết.”

 

Diệp Như Hề đứng lên, nói: “Anh định cứ từ bỏ như vậy sao?”

 

Tôn Bân ngắng đầu nhìn cô, nói: “Diệp tiểu thư, cô còn có biện pháp nào ư? Chẳng lẽ cô còn có thê lôi kéo được đâu tư? Tư Nhữ sẽ đông ý ư?”

 

“Tư Nhữ sẽ không đầu tư.”

 

Tôn Bân lập tức trở nên thất vọng, “Chỉ có thê từ bỏ.

 

“Còn chưa có thua hoàn toàn.”

 

“Diệp tiểu thư?”

 

Diệp Như Hề hít sâu một hơi, nói: “Nếu anh còn tin tưởng, lời tôi nói, vẫn còn có một tia hy vọng.

 

Tôn Bân thật sự kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới đã đi đến nước này rồi mà Diệp Như Hè vẫn không có từ bỏ,Anh lũ vốn là người phụ trách của Viễn Huy nhưng lại có suy nghĩ buông xuôi, Diệp Như Hè lại không như vậy..

 

“Diệp tiểu thư, cô là người của Tư Nhữ, hẳn là sẽ không làm chuyện gì NỤ hai đến lợi ích của công ty mới phải.

 

Công ty Viễn Huy đều đã trở thành cái dạng này rồi, giờ mà đầu tư thì khác nào tìm đường chết, có ngốc đến mây thì cũng sẽ đánh rót tự cách của Viễn Huy thôi, sao còn có công ty vốn mạo hiểm nào dám liều mạng như vậy chứ?

 

Diệp Như Hề hít sâu một hơi, nói: “Vậy thì làm một cuộc làm ăn không thâm hụt tiền đi.”

 

Tôn Bân ngồi ngay ngắn, ánh mắt nghiêm túc nói: “Diệp tiêu thư, cô nói đi, tôi nhất định sẽ làm theo.”

 

Đôi môi căng mọng của Diệp Như Hề mắấp máy thôt ra một câu: “Đưa ra thị trường trước dự định.”

 

Tôn Bân ngơ ngần.

 

Chẳng bao lâu, Lục Tư Viễn đã gọi Diệp Như Hè tới, anh nói: “Bên phía Viên Huy em không cần phải tham gia vào. nữa. Anh sẽ có sắp xêp khác cho em.

 

Viễn Huy đã xảy ra chuyện, Lục Tư Viễn cũng nhận được tin tức rất nhanh, một công ty đã bị loại khỏi vòng gọi vốn hạt giống, không cần phải hao phí sức lực.

 

Tuy rằng sẽ là uỗng công những nỗ lực của Diệp Như Hệ trước đó, nhưng chuyện này trong giới tài chính quả thật hệt sức bình thường.

 

Diệp Như Hề không từ bỏ mà tiếp lời: “Ông chủ, hãy cho tôi thêm một chút thời gian.”

 

Lục Tư Viễn nhíu mày, nói: “Tiểu Hè, em nên biết công ty như vậy đã hoàn toàn đánh mất từ cách nhận đầu tư.”

 

“Tôi biết, nhưng đây. không phải là tuyệt đôi, vân còn có hy vọng.”

 

“Tiêu Hê, anh biệt em đã chạy qua chạy lại bận rộn một khoảng thời gian dài, nhưng chuyện này không thể tùy tiện quyết định được.”

 

Tư Nhữ tuy răng là Lục Tư Viễn một tay gây dựng nên, nhưng không có nghĩa là anh có thể toàn quyên h định, phía trên công ty còn có ủy ban đầu tư, bọn họ không có khả năng thông qua một công ty đã bị phán quyêt mật tư cách được.

 

“Tự Viễn, hãy cho em thời gian một tuân.”

 

Lần đầu tiên, ở trong công ty, Diệp Như Hề không có gọi hai tiêng ông chủ, mà là gọi thẳng tên anh.

 

Lục Tư Viễn lập tức hoảng hốt, trong lòng lại mừng rỡ như điên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.