Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 988



Chương 988

“Cô xác định là tôi tự tiện suy đoán sao?”

Diệp Như Hề không, muốn đối đáp với anh ta, trực tiệp muôn rời đi, nhưng đột nhiên bị năm tay.

” Cô đang chột dạ? Thật đúng là Tạ Trì The: ư? Các người quen biết nhau? Tôi đã khó hiễu vì sao trạng thái vừa rôi của cô lại không thích hợp.”

“Nhiếp tiên sinh, buông tay.”

Cô kéo kéo, cổ tay cảm thấy đau nhức.

“Nhưng vừa rồi Tạ Trì Thành làm bộ không quen biết cô, tôi thiếu chút nữa đã bị lừa gạt rôi, các người có quan hệ gì?”

Hai mắt Diệp Như Hề bốc hỏa, trực tiếp vung chân đá về phía chỗ nào đó, Nhiệp Tịch theo bản năng trốn tránh, Diệp Như Hề nhân cơ hội rút tay ra, lui về phía sau vài bước.

“Nhiếp tiên sinh, xin anh hãy tự trọng.”

Nhiếp Tịch gợi lên tươi cười nghiền ngâm, nói: “Không nghĩ tới cô còn có một mặt dã man như thế đó.”

“Vậy cũng phải xem đối phương là ai, tôi rất tôn trọng ông Nhiệp, nhưng không có nghĩa là anh có thể được một tâc lại tiên lên một thước.”

Nhắc tới ông nội, Nhiếp Tịch cũng không dám là gì quá đáng, đè xuông suy nghĩ muôn dồn ép, chỉ nói: “Tôi không biết giữa hai người có mờ ám gì, nhưng cô hình như rất thương tâm đúng không? Tạ Trì Thành làm bộ không quen biết cô, coi cô là người xa lạ, cô còn khổ sở như vậy?”

“Không có liên quan gì tới anh, Nhiếp tiên sinh.”

Trái một câu Nhiếp tiên sinh, phải một câu Nhiếp tiên sinh, nghe vậy khiến Nhiếp Tịch cảm thấy khó chịu, anh ta liếc thấy bóng người nào đó, đột nhiên tiên lên một bước ôm lấy Diệp ‘Như Hè, trong lúc cô dãy dụa còn thấp giọng nói: “Tạ Trì Thành đang ở phía sau, cô không muôn xem anh ta Sẽ có phản ứng gì sao?”

Diệp Như Hề theo bản năng ngừng giãy giụa, Nhiếp Tịch nhân cơ hội ôm chặt hơn nữa, ở trong mắt người ngoài nhìn vào, giỗng như là một đôi tình nhân đang thân mật vậy.

Chờ khi Diệp Như Hệ tỉnh táo lại cô làm gì phải xem phản ứng của Tạ Trì Thành thì bóng người kia đã đi rồi, Nhiếp Tịch cũng không tiếp tục trói buộc cô, buông lỏng tay ra.

Ngay sau đó, một cái tát vung tới.

“Bốp.”

Một bàn tay dùng hết sức đánh lên khuôn mặt tuần tú của Nhiếp Tịch.

Anh ta quay đầu, ánh mắt ngơ ngần, hình như khó có thể tin.

Lòng bàn tay Diệp Như Hề đỏ lên, cô thu hồi tay, sắc mặt rất khó coi, nói: “Nhiếp tiên sinh, tôi không cho răng hành vi vừa rôi của anh là lịch sự chút – nào, anh quá thất lễ, thứ lỗi, tôi còn có việc rời đi trước, tôi sẽ liên hệ riêng với ông Nhiếp để giải thích, tạm biệt.”

Dút lời, Diệp Như Hề xoay người liền đi.

Nhiếp Tịch đứng tại chỗ, chạm chạm gương mặt, vô cùng đau đón, có thể thầy được cái tát này dùng sức cỡ nào, anh ta chưa từng bị người phụ nữ nào tát cả.

Nửa ngày sau, anh ta bỗng nhiên trầm thâp nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bá đạo, nhát định phải đoạt được.

“Hứa Như Hề sao…… Ha ha……”

Sau khi Diệp Như Hề rời đi không bao lâu, Nhiếp lão tiên sinh liền nhân được điện thoại từ cô, biết được cô có việc đi trước một bước, cũng hẹn lần sau sẽ tự mình tới cửa bái phỏng, Nhiếp lão tiên sinh có chút tiếc nuối.

Không bao lâu, Tạ Trì Thành cũng tìm lý do rời đi.

Nhiếp lão tiên sinh cảm thấy cổ quái.

“Hai người kia sao lại ăn ý như vậy nhỉ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.