Chương 164
Ninh Nhất Phàm cười lên, đáy mắt tràn ngập sự chờ mong, cảm xúc đó đã truyền tới Thẩm Ngọc Lam, cô gật đầu cười lại với anh.
Nhưng trong lòng cô cũng dấy lên một nỗi lo lắng.
Cô đang định giữ mình cho tới cùng luôn sao?
Lúc này tại Ninh Thị.
“Cô Cao à, Nhất Phàm thật sự vẫn chưa đến, cô đợi một lúc nữa rồi quay lại nhé” Liễu Tự nhìn thấy Cao Nhã Uyên đứng trước cửa phòng Tổng giám đốc đợi mãi không chịu đi, anh ta không biết phải gì mới phải.
Cao Nhã Uyên nở nụ cười chua xót gật đầu: “Tôi biết, tôi ở đây đợi anh ấy, buổi chiều có buổi phỏng vấn với nhà báo còn gì? Tôi đến đây để bàn bạc với anh ấy xem sẽ trả lời nhà báo thế nào?”
Nụ cười của cô ta rất kiên cường, lại thêm bộ dạng đáng thương, không thể không khiến người ta thương cảm, Liễu Tự định nói gì đó lại thôi.
Trong phòng phòng thư ký có vài người ngó đầu ra xem.
Liễu Tự phải quay lại lườm thì mấy người đó mới rụt đầu lại không hóng nữa.
Nhưng họ đã bắt đầu xầm xì to nhỏ bàn tán rồi.
“Mọi người có nghe thấy gì không, Tổng giám đốc của chúng ta hình như định hủy bỏ hôn ước với cô Cao đó…”
“Nghe nói là do tổng giám đốc có người phụ nữ khác ở bên ngoài”
“Cái gì cơ? Thật hay giả đấy?”
“Thật đó, cháu gái của cô của anh họ tôi nói đó, cô ấy bảo tận mắt nhìn thấy… cô gái kia trông cũng bình thường thôi, không sánh được với cô Cao”
“Chắc không phải đâu, tổng giám đốc là nam thần đất, sao có thể tùy tiện thích một cô gái được cơ chứ? Cô nghĩ trên đời này vẫn còn cô bé Lọ Lem à? Nếu vậy thì tại sao chúng ta đã làm ở đây hai ba năm rồi, mà người ta cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn chúng ta chứ?”
Mọi người tôi một câu cô một câu, chẳng ai thấy sau lưng đanh có người nhìn chăm chằm họ.
“Khu khụ..” Có người ho khan một tiếng nhắc nhở nhưng người phụ nữ kia hình như không nhận ra, vẫn tiếp tục nói: “Cô nhìn mà xem, mấy người chúng ta ở đấy, muốn trí tuệ có trí tuệ, muốn năng lực có năng lực, đến cả sắc đẹp cũng có, ấy thế mà nam thần có bao giờ thèm để ý tới chúng ta đâu? Người như cô Cao mà người ta cũng không cần, cô lại bảo người kia trông cũng bình thường, làm sao có chuyện như vây chứ?”
Ninh Nhất Phàm chỉ đứng cách mấy người đó vài mét, mím chặt môi, đôi mắt híp lại nhìn qua đám người trước mặt, biểu cảm trên mặt cực kì khó coi.
“Trừ hết tiền thưởng cuối năm, ai có ý kiến thì cút luôn đi”
Anh đi qua khu làm việc của thư kí, quay đầu lại ánh mắt trầm sắc nhìn đám người đẳng sau, rồi lạnh lùng nói.
Nếu như không phải mấy năm nay đám người này hết lòng cống hiến công sức cho anh thì giờ anh đã cho họ cuốn áo về quê rồi.
Những người đó thì ngược lại như sắp ngất tại chỗ luôn rồi, họ thề là suốt mấy năm đây là lần đầu tiên họ bàn tán về chuyện của cậu Ninh, không ngờ lại bị chính chủ bắt ngay tại trận.
“Tôi đã nói với mấy người rồi, đây không phải là nơi để các người lời ra tiếng vào đâu, các người… ài!” Người phụ trách bộ phận thư ký chỉ qua chỉ lại mấy người này, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trách họ.
“Nhất Phàm, anh… anh đến rồi à?” Cao Nhã Uyên nghe thấy tiếng bước chân nên ngẩng đầu lên đã thấy Ninh Nhất Phàm mang bộ mặt lạnh lùng bước đến.
Thấy cô ta ngồi dưới đất, anh chau mày đưa tay ra đỡ cô ta đứng dậy, nhàn nhạt nói với cô ta: “Trước khi đến sao không gọi trước cho tôi?”
Sau khi nói xong, anh dùng vân tay mở khóa cửa phòng.
Ninh Nhất Phàm vừa bước vào phòng, Cao Nhã Uyên đã đứng phía sau cánh cửa ôm eo anh, nép mặt vào lưng anh, thấy Ninh Nhất Phàm muốn gỡ tay cô ra khỏi eo mình cô ta càng ôm chặt hơn, dịu dàng nói: “Nhất Phàm để cho em ôm anh một lần cuối thôi… chắc chắn sau này sẽ không còn cơ hội nữa”