Chương 168
“Mẹ, ba con đã yêu mẹ rồi, sao mẹ lại rời đi?” Mí mắt của Ninh Thiên Vũ đã sưng cả lên, quầng mắt cũng đỏ lên, có thể thấy trên đường tới đây cậu bé đã khóc rất lâu.
‘Thẩm Ngọc Lam không nói với cậu bé chuyện của Cao Nhã Uyên, cô cảm thấy tùy cậu bé rất thông minh nhưng cậu vẫn còn quá nhỏ để chịu đựng những chuyện này.
“Thiên Vũ, chuyện của người lớn con không hiểu được đâu, mẹ và ba con không thể ở bên nhau được nữa”
“Tại sao vậy?”
Cô mỉm cười, xoa đầu Ninh Thiên Vũ, sau đó nhẹ ôm cậu bé vào.
lòng, không trả lời, cô cũng không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói nói con trai rằng hạnh phúc của ba mẹ gây nên nỗi đau cho người khác sao?
“Mẹ, con không nỡ để mẹ đi” Ninh Thiên Vũ ngẩng đầu lên trong lòng Thẩm Ngọc Lam, gương mặt nhỏ bé không biết đã giàn giụa nước mắt từ bao giờ.
Thẩm Ngọc Lam chỉ cảm thấy tim mình đau thắt lại, đau đến mức không thở nổi.
“Không nỡ ư? Chẳng lẽ cô nỡ sao? Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, cho dù cô nguyện ý ở cạnh Ninh Nhất Phàm mà không cần danh phận nhưng nếu làm như vậy cô sẽ cần dứt lương tâm cả đời, cô tin rắng Ninh Nhất Phàm cũng thế, số mệnh đã định bọn họ không thế hạnh phúc bên nhau.
“Mẹ, có phải mẹ bắt buộc phải đi không?”
‘Thẩm Ngọc Lam ngẩng đầu lên, không dám nhìn cậu bé, chỉ gật đầu.
“Mẹ, mẹ đi rồi sau này có trở về nữa không?”
‘Thẩm Ngọc Lam cắn môi, vẫn ngẩng đầu, nhưng cô không dám hứa thêm nữa.
“Đừng mà, mẹ, xin mẹ, đừng đi được không? Thiên Vũ không có mẹ, nếu như mẹ cũng đi rồi, sẽ không có ai đối xử tốt như vậy với con nữa… mẹ, con cầu xin mẹ được không? Đừng đi.. “
Thời khắc này, không có sự kiêu ngạo, không còn IQ cao, Ninh Thiên Vũ chỉ là một đứa trẻ năm tuổi bình thường.
“Mẹ con sẽ nghe lời mẹ được không? Con là con trai của mẹ được không?” Cậu bé không ngừng hỏi cô.
Chỉ sau một câu nói ấy, nước mắt của Thẩm Ngọc Lam không kìm nổi nữa mà trào ra, cô đứng dậy nhắm mắt lại, kéo hành lý, dứt khoát xoay người đi đến cửa soát vé.
“Mẹ, mẹ đừng đi mài”
“Mẹ con cầu xin mẹ, mẹ đừng đi có được không?”
*A..” Nghe thấy tiếng kêu của Ninh Thiên Vũ, cô quay đầu lại nhìn thấy cậu bé bị ngã sõng soài trên đất, theo phản xạ cô định đi tới đỡ cậu bé dậy nhưng vừa đi được mấy bước cô lại lùi lại, cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu rồi quay người.
“Mẹ, mẹ đừng đi có được không?”
Trước khi làm mẹ, Thẩm Ngọc Làm đã biết cô sẽ rất nhớ đứa con này, bây giờ cô đã hiểu cảm giác chia lìa máu thịt là như thế nào, nhưng cô phải làm sao đây? Nếu cô không rời đi thì tất cả mọi người đều sẽ đau khổ.
Thẩm Ngọc Lâm vẫn đứng ở trạm soát vé, cô không dám quay lưng lại nhìn lần nữa bởi cô sợ rằng nếu còn tiếp tục nhìn cô sẽ không có dũng khí để rời đi.
Mãi khi bước vào tàu cao tốc, khoảnh khắc tàu đóng cửa bắt đầu khởi hành, cô mới ngồi thụp xuống, ôm hai đầu gối, bật khóc nức nở.
Cô khóc rất lâu, lâu đến mức những người đi qua đều lâng lượt quay ra nhìn cô. Sau đó, cô nhặt chiếc túi bên cạnh lên và đi về chỗ ngồi, ngồi cạnh cô có một ông lão, cô thân thiện chào hỏi ông, hỏi xem ông đang đi đâu.