Chương 173
“Người đã chết rồi thì không thế sống lại, nếu anh muốn đi tìm cái chết thì cô ấy cũng không thể sống lại được đâu”
Nhìn thấy Ninh Nhất Phàm trong bộ dạng ấy, ngay lúc đó Sở Tịnh Khuynh đã nói cho anh biết sự thật. Chính là mấy ngày nay, từ chỗ Liễu Tự anh ta cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Anh ta nghĩ nếu Thẩm Ngọc Lan đã lựa chọn rời đi, đương nhiên cũng đã hạ quyết tâm không muốn để cho Ninh Nhất Phàm tìm thấy cô.
Như vậy, mọi chuyện ở cục công an cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa.
“Tịnh Khuynh, anh… sao anh tìm được đến đây?” Nhìn thấy Sở Tịnh Khuynh đứng ở cửa ra vào, Diệp Lâm vô cùng bất ngờ.
Sở Tịnh Khuynh liếc nhìn căn phòng đơn ở phía bên dưới, thở dài một hơi, đứng trước mắt Diệp Lâm, rồi kéo cô vào trong lòng: “Tôi biết suy đoán của tôi không bao giờ sai mà”
Nói xong, anh ta buông cô ra, vội vàng lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra đưa cho Diệp Lâm: “Diệp Lâm, Thẩm Ngọc Lam chết rồi”
Diệp Lâm cau mày, rõ ràng là không hiểu Sở Tịnh Khuynh đang nói gì. Cô nhận lấy chiếc điện thoại từ trong tay anh ta, trong màn hình iện thoại, Ninh Nhất Phàm đứng trong một căn phòng, trên chiếc giường bên cạnh anh có một người đang nằm trên đó, trên người phủ vải trắng.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Người phụ nữ nằm trên giường đó, có nhiều nét rất giống với Thẩm Ngọc Lam”
“Anh… anh nói cái gì?” Vốn dĩ Diệp Lâm đang dựa nửa người trên chiếc ghế, nghe thấy những lời đó của Sở Tịnh Khuynh, cả người cô chợt run lên, chiếc ghế ở phía sau cũng bị đổ xuống đất.
“Người phụ nữ kia cũng trùng hợp chết bên trong nhà vệ sinh trên chuyến tàu mà cô đi, là do cắt mạch máu tự tử” Sở Tịnh Khuynh cố tình nói một cách thờ ơ. Chuyện này không đơn giản như vậy nhưng anh ta không muốn Diệp Lâm phải chịu áp lực tâm lý nhiều quá.
Sở Tịnh Khuynh xoay người lại, liếc nhìn bên trong, anh ta đi đến phòng bếp, rót cho Diệp Lâm một cốc nước, sau đó đỡ lấy chiếc ghế sau người của cô, bảo cô ngồi xuống “Thôi kệ đi, tôi sẽ gọi điện kể cho anh họ mọi chuyện, để anh ấy cản những người xung quanh lại. Hơn nữa, vì cô mà mấy ngày qua anh ấy đã vô cùng đau khổ rồi!” Nói xong, Sở Tịnh Khuynh lấy điện thoại ra, làm động tác để gọi cho Ninh Nhất Phàm.
Đột nhiên Diệp Lâm phản ứng lại, cô đứng bật dậy, đè điện thoại của anh ta xuống: “Đừng nói cho anh ấy biết. Có vài việc, đau khổ trong thời gian dài không bằng đau buồn trong thời gian ngắn, để cho anh ấy thật sự nghĩ là tôi đã chết rồi cũng tốt! Ít nhất trong tương lai, anh ấy sẽ không nghĩ về tôi nữa, thời gian trôi đi…”
Cô dừng lại, mím môi: “Thời gian trôi đi là có thể quên được thôi”
Còn về chuyện bị tính kế sau lưng, dù sao đó cũng là hy vọng Ninh Nhất Phàm sẽ nghĩ rằng cô đã chết. Cũng tốt thôi, Sở Tịnh Khuynh đồng ý với cô.
Những ngày tháng sau này, dù là Ninh Nhất Phàm hay Diệp Lâm, đều vô cùng đau đớn.
Nhưng thời gian sẽ không vì sự tổn thương của ai mà dừng lại.
Chín tháng sau, tập đoàn Ninh Thị.
“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không giải quyết xong à?” Ninh Nhất Phàm hất văng những đồ vật ở trên bàn xuống dưới đất.
Nhìn thấy sự hỗn loạn trên mặt đất, Liễu Tự che miệng lại, năng nề hít thở. Trong vòng nửa năm nay, khung cảnh như này hầu như ngày nào cũng diễn ra. Kể từ sau khi Thẩm Ngọc Lam chết, tính cách của Ninh Nhất Phàm thay đổi rất nhiều, càng tàn nhẫn hơn so với trước đây.
Sự nghiệp tiến thêm một bước nhưng lại khổ cho bọn họ khi làm việc cùng với anh. Hạng mục chín mươi mấy nghìn tỷ này, mọi người đều đề xuất để cho anh ra mặt, khi rơi vào tay anh lại trở thành chuyện vô cùng nhỏ.
Liễu Tự nhặt tập tài liệu ở dưới đất lên, để lên trên bàn của anh, võ lên trên lưng của anh, nghĩ ngợi một lúc, rồi cất tiếng nói: “Chuyện đó, ngày mai dì và chú sẽ về nước để tham dự lễ kết hôn của các cậu…
Ninh Nhất Phàm không trả lời lại.