Chương 182
Ninh Vân Triết như thể nhớ ra điều gì đó, nhịn cười nói: Khoảng ba tháng sau khi chia tay, có một buổi tối tôi gọi điện thoại cho anh. Anh bắt máy nhưng không nói gì, chỉ chốc lát sau, trong điện thoại truyền đến âm thanh anh đang làm với người phụ nữ khác…”
Liễu Tự cố gắng nhớ lại… Đột nhiên anh chợt nhớ ra cái gì đó, vội vàng cầm điện thoại di động gọi cho Hàn Tư Nam. Rất nhanh sau đó.
cuộc gọi đã được kết nối: “Alo, anh Tự, có gì muốn dặn dò sao?”
Hàn Tư Nam ngẩn ra, vốn định chọc ghẹo Liễu Tự mấy câu, nhưng nghe thấy lời nói nghiêm túc của anh cho nên không đùa giỡn nữa, nhớ lại: “À, hình như có chuyện như vậy…”
“Lúc cậu nhận điện thoại của tôi, cậu đang ở cùng với ai, đang làm gì”
Dù sao cũng là chuyện của mấy năm trước, Hàn Tư Nam suy nghĩ một lúc lâu rồi mới cất lời: “Ờm, ở cùng với em Xuyến. Anh không biết đâu, đêm hôm đó cô ấy uống rất nhiều, em còn nhớ bọn em chơi dô ta nào…”
“Hàn Tư Nam, cậu con mẹ nó dô ta nào, cậu có biết thiếu chút nữa cậu đã hại chết tôi không hả?” Nói xong, Hàn Tư Nam còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúp điện thoại quay đầu nhìn Ninh Vân Triết, nhíu mày dở khóc dở cười nói: “Lần này thì đã rõ ràng hết chưa? Mấy năm rời khỏi em, bố đây cũng đã bị đốt đến mức sắp thành hoà thượng rồi, thế mà em lại vì chuyện này mà không để ý tới anh nhiều năm như vậy.
Ninh Vân Triết, trước khi xử tử hình, tốt xấu gì em cũng phải thẩm vấn chứ?” Anh ta tức giận võ mạnh vào tay lái, xe thể thao phát ra mấy tiếng kèn chói tai.
Nhưng đối với sự thô tục của anh, Ninh Vân Triết không giận mà ngược lại còn cười. Cô hít mũi một cái, không biết từ lúc nào trong mắt lại có nước mắt.
Mấy năm nay, môi khi nhớ đến nút thắt này, cô đều đau đớn đến chết đi sống lại ‘Thậm chí cô còn mất đi lòng tin đối với đàn ông.
Vậy mà cuối cùng đó cũng chỉ là một hiểu lầm nhỏ.
Cô ôm Liễu Tự, hôn “chụt” một cái lên trên mặt anh.
“Sao em có thể ổn được chứ? Anh biết không, khi đó, người mà em nắm tay là em họ của em, Sở Tịnh Khuynh. Vì để mọi người tin tưởng em có bạn trai và không làm phiền đến em cho nên em mới cố tình làm như vậy. Không ngờ là hết lần này đến lần khác đều bị anh nhìn thấy, lại chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng” Cô hít mũi một cái: “Anh nói em không cho anh một cơ hội, vậy tại sao anh cũng chưa từng cho em một cơ hội?”
Lần này, Liễu Tự hoá đ: Anh nhìn Ninh Vân Triết, biểu cảm trên mặt phải nói là đặc sắc…
Cãi nhau một thời gian rất lâu, hai người tranh cãi đến mức muốn lật trời, thế mà nguyên nhân lại chỉ vì một việc hiểu lầm. Nghĩ đến đây, anh nhắm mắt trong chốc lát, biểu cảm như thể sống mà không có tình yêu. Hoá ra nhiều năm tốt đẹp đó chỉ vì chuyện này mà đã bị lãng phí?
Ninh Vân Triết mím môi, tiếp đó cô đứng dậy, quỳ một gối lên giữa bàn điều khiển. Cô dùng hay tay ôm lấy gương mặt anh hôn lên một cái.
Cuối cùng, hai người vốn định về nhà họ Ninh ăn cơm trưa nhưng khi về đến nơi thì cũng đã sắp đến giờ cơm tối.
Đến nhà họ Ninh, Liễu Tự không muốn đi vào lắm. Dẫu sao thì hai người cũng đã cãi nhau đến mức muốn lật trời nhiều năm như vậy, thế mà chỉ bởi vì một vụ hiểu lầm, nghĩ thế nào cũng có cảm giác chỉ số thông minh hơi thấp.
Tuy nhiên, Ninh Vân Triết kéo tay anh không buông.
Lúc hai người nắm tay nhau đi tới, ngoại trừ Ninh Thiên Vũ còn quá nhỏ, tất cả mọi người ở trong phòng đều trợn tròn hai mắt không thể tin nổi.
Trước đó một ngày, chỉ cần nhắc tới tên của hai người, người nào người nấy đều làm như kẻ thù, thậm chí là bởi vì Liễu Tự mà Ninh Vân Triết cũng chưa từng về nước trong nhiều năm qua. Hai người đã cãi nhau đến mức này, vậy mà bây giờ còn chưa tới mười mấy tiếng đồng hồ, sao trông bọn họ lại như khó bỏ khó rời xa nhau thế kia?