Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 234



Chương 234

“Cộc cộc… Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.

“Ai thế? Đâu phải cửa nhà vệ sinh đâu, gấp gáp gì chứ?” Một bóng người cùng với giọng nói nhỏ bé vội vang lên, chạy đến mở cửa “Cô bé này hài hước quá!” Mặc Trạch Đình nghe được giọng lẩm bẩm của Diệp Minh Tuyền, khẽ cười nói, khóe miệng của Diệp Lâm thấy thế cũng cong lên cười theo.

Bởi vì phòng vệ sinh đối diện với cửa, vì thế nên khi cửa vừa mở ra, đập ngay vào mắt Ninh Nhất Phàm là cảnh tượng Mặc Trạch Đình và Diệp Lâm cùng đứng trong phòng rửa tay, từ góc độ nhìn của Ninh Nhất Phàm có thể thấy hai người đang đứng nghiêng. Mặc Trạch Đừng đứng phía sau ôm Diệp Lâm, mà lúc này không biết đang nói gì, cả hai đều cong môi cười.

Khuôn mặt tinh xảo của anh bỗng chốc phủ đầy sương mù, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, ngập ngừng hồi lâu, anh gật đầu rồi lên tiếng nói: “Thẩm Ngọc Lam, em giỏi thật!” Giọng nói lộ rõ vẻ giễu cợt, hơi tức giận, nhiều hơn nữa chính là sự tuyệt vọng.

Sau đó Diệp Lâm còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng chỉ còn bóng lưng đang khuất dần của anh.

Cô vô thức thoát ra khỏi vòng tay của Mặc Trạch Đình, loạng choạng bước về phía cửa, chiếc xe màu đen lao ra khỏi tâm mắt cô như một mũi tên đứt dây với tốc độ phi thường.

Diệp Lâm chớp chớp mắt, hai vai chợt rũ xuống, nhìn thì giống như đang thở phào nhẹ nhõm nhưng thực ra tim lại nhói đau đến bất lực.

Lần này, anh không muốn tin tưởng, chắc hẳn sau này cũng sẽ không.

“Hình như anh họ hiểu lầm gì đó thì phải?” Mặc Trạch Đình không ngốc, hiện tại còn không nhìn ra mối quan hệ mờ ám giữa hai người này nữa thì anh ta chính là người ngốc nghếch nhất.

Diệp Lâm lắc đầu: “Không sao, tôi với anh ấy sớm đã là quá khứ rồi?

Cô vừa nói vừa định quay lại nhìn Mặc Trạch Đình cười, nhưng cô phát hiện ra khuôn mặt mình cứng ngắc.

Tuy nói rằng nhìn Mặc Trạch Đình không nghiêm túc, nhưng thực ra cũng là một người có giáo dưỡng, lúc ngồi bên cạnh cô, thấy cô lơ đễnh bèn tìm lý do đi trước.

Chân trước anh ta vừa mới đi, chân sau Diệp Lâm đã tê liệt khuyu xuống mặt đất.

Cô ôm đầu, nhẳm nghiền hai mắt, vô cùng đau khổ.

“Diệp Lâm, mẹ lại nhớ đến người bạc tình kia sao?” Diệp Minh Tuyền đứng trước cô, cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang hút sữa, mơ hồ hỏi.

“Chú ấy có gì tốt chứ? Con thấy bộ dạng chú đó thật đáng sợ, chú Mặc này ngược lại cũng không xấu, con cảm thấy mẹ có thể cân nhắc cho chú ấy làm ba con cũng được.”

“Còn nữa, chuyện kia…” Diệp Minh Tuyền vừa hút sữa vừa nói, cứ lải nhải mãi không ngừng bên tai Diệp Lâm.

Diệp Lâm cau mày khó chịu: “Diệp Minh Tuyền, con có thể cho mẹ yên tĩnh một chút không?”

Nhiều ngày sau đó, Diệp Lâm cũng không gặp lại Ninh Nhất Phàm, rõ ràng cô nên vui mừng, vui mừng vì ngày hôm đó có thể chạy thoát khỏi anh. Nhưng tại sao trong lòng cô lại tràn ngập cảm giác mất mát, làm chuyện gì cũng nghĩ tới.

Cho tới khi đột nhiên Liễu Tự đến tìm cô.

Khi Liêu Tự tới, cô và Ngũ Vịnh Thi đang thảo luận về hợp đồng của một công ty khác, đột nhiên Liễu Tự lao đến, bước tới không nói gì rồi hất tay vung mọi thứ trên bàn xuống đất.

“Cô Diệp, trái tim cô làm bằng đá sao? Cô có biết, cậu ấy vì cô mà bây giờ biến thành gì rồi không? Cậu ấy vốn hay mất ngủ, mấy năm nay cũng chỉ vì nhớ cô, nên đã dùng không biết bao nhiêu loại thuốc an thần mới có thể ngủ được. Cách một khoảng thời gian là dạ dày cậu ấy lại xuất huyết, nhưng ban ngày lại muốn làm việc. Nếu cứ như thế thì cậu ấy sẽ chết mất. Hơn nữa, nếu cô thật sự không thích cậu ấy, vậy tại sao cứ mãi xuất hiện trước mặt cậu ấy làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.