"Ừ." Hạ Tinh Hà liếc mắt nhìn nó một cái, gật đầu.
Hạ Trí cười nói: "Thật sự là quá tốt, khôi phục lại trí nhớ là chuyện tốt! Hãy quên hết hết mọi việc đã xảy ra trước kia, từ nay trở đi chúng ta nhất định sẽ khá lên. Chị, năm nay em sẽ phải tốt nghiệp, em sẽ phải ra ngoài làm việc và kiếm tiền. Hiện tại sức khỏe của chị không tốt, hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi tìm việc. Chị yên tâm, em sẽ kiếm thật nhiều tiền để hỗ trợ mọi người."
Hạ Tinh Hà mỉm cười gật đầu, "Chị rất tin tưởng em. Tuy nhiên, em cũng không cần phải lo lắng cho chị, chị rất ổn."
Tâm tư của đứa trẻ này, cô ít nhiều cũng có thể đoán được một ít.
Nhưng làm sao mà Hạ Trí có thể không lo lắng cho cô.
"Chị, sao chị có thể ổn được. Trước kia chị chính là ngôi sao của học viện S, còn chưa tốt nghiệp đã gặp phải biến cố, nếu không phải vì vụ tai nạn xe hơi năm đó, cuộc sống của chị cũng sẽ không phải trải qua như thế."
Hạ Tinh Hà gặp nạn, nếu như điều đó xảy ra trên người bình thường, nhất định người đó sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
Bất cứ người nào, bởi vì xảy ra biến cố mà rơi từ trên đám mây ngã xuống đầm lầy, đều sẽ oán trời trách đất, sẽ không cam lòng, cũng sẽ thống khổ.
Nhưng Hạ Tinh Hà xưa nay vẫn luôn không phải là một người bình thường.
Không tốt nghiệp được từ trường dại học S thì sao? Đó chẳng phải chỉ là một tờ giấy văn bằng hay sao? Cô cũng có khả năng như thế.
Ly hôn và sinh ra một đứa trẻ thì sao, nghèo khó thì sao, cô cũng có thể đứng lên một lần nữa.
Những thứ đã từng khiến cô thống khổ đều đã là quá khứ, đều không còn là vấn đề nữa.
Ngay cả khi cô không thể khôi phục lại trí nhớ, tất cả mọi thứ cũng không khiến cô ngã gục, trừ phi chính bản thân cô muốn ngã xuống, nếu không, không ai có thể huỷ hoại cuộc sống của cô.
"Chị thật sự không sao, chị còn không biết tính em sao. Tiểu Trí, em định sẽ tìm công việc gì?" Hạ Tinh Hà chuyển đề tài.
Nhắc đến điều này, Hạ Trí lập tức có chút chờ mong, "Em đang học máy tính và đang có dự định xin vào một công ty về internet, nhưng chị yên tâm, em sẽ không vào Tịch thị."
Tịch thị là công ty Internet nổi danh trên toàn Hoa Hạ. Ở trong thời đại này, kinh doanh trên internet là lợi thế lớn nhất.
Tịch thị đã từng chỉ dựa vào hoạt động kinh doanh địa ốc cùng với khách sạn để làm giàu, nhưng từ rất nhiều năm trước, Tịch Mục Bạch đã nhìn trúng khối thị trường về internet.
Dưới sự lãnh đạo của anh, Tịch thị ngày nay đã trở thành công ty đứng đầu Hoa Hạ, bản thân Tịch Mục Bạch cũng thành công xâm nhập vào bảng danh sách mười người giàu nhất thế giới của tạp chí Forbes.
Hạ Tinh Hà nhẹ nhàng nói: "Công nghệ tiên tiến của Tịch thị, quản lý rất hoàn thiện, đãi ngộ cũng rất tốt, đó là một nền tảng tốt cho những lập trình viên đầy tham vọng như em. Nếu em thích thì vẫn có thể làm việc cho bọn họ."
Hạ Trí trả lời rất chắc chắn, "Em sẽ không, bọn họ đối xử thậm tệ với chị như vậy, em sẽ không bao giờ làm việc cho bọn họ!"
"Thôi được rồi, không đi thì không đi. Sau này chính chúng ta cũng có thể tự mở một công ty internet."
"Em cũng đang có kế hoạch như vậy. Chị, chị hãy tin tưởng em, sau này em nhất định sẽ thành công......" Hạ Trí rất nhiệt tình khi nói về tương lai. Nó thật sự có bản lĩnh, Hạ Tinh Hà rất tin tưởng nó nhất định sẽ thành công.
Ngay cả khi nó không bản lĩnh cũng chẳng sao, không phải còn có cô ở đây sao.
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Trong khi Hạ Tinh Hà đang nói chuyện phiếm cùng với Hạ Trí, Tịch Mục Bạch vẫn đang tìm kiếm Hạ Tinh Hà ở bên ngoài.
Anh đã đi tìm kiếm trong 2 tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thể nào tìm được cô.
Anh chỉ phát hiện ra hành động ngớ ngẩn của mình khi nhận được điện thoại của Sở Thiên Tâm.
"Mục Bạch, anh đã đi nghỉ rồi sao?" Vào mỗi buổi, Sở Thiên Tâm đều sẽ gọi điện và trò chuyện cùng anh.
Thành thật mà nói, Tịch Mục Bạch cũng không có đề tài gì để thảo luận chung cùng với cô ta, vì thế mỗi lần đều chỉ là nói mấy câu thăm hỏi đơn giản.
"Tiểu Lâm hôm nay có chuyện gì không? Em thấy dường như nó có chút không được thoải mái." Sở Thiên Tâm thử hỏi, thật ra cô ta cũng biết, Tịch Lâm luôn không thích sự có mặt của cô ta, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ luôn làm bộ không biết.