Lần đầu tiên cô ngồi tàu lượn siêu tốc vuông góc, cao thẳng tắp rơi xuống như vậy, giống như nhảy lầu, có thể không sợ sao.
“Cô muốn?” Phong Thánh cũng không giận, mày lạnh chỉ nhẹ nhàng nhướng lên, “Buổi tối có thể thử xem.”
“Không cần!” Đề tài thay đổi quá nhanh, Lạc Ương Ương sợ tới mức lập tức khoanh tay trước ngực, “Anh đừng khẩu vị nặng như vậy!”
Ban ngày ban mặt lại t*ng trùng lên não, không đi làm thì thôi, còn tới đùa giỡn cô, Phong Thánh cũng quá khốn kiếp.
Phong Thánh nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt thanh thuần của Lạc Ương Ương, đôi mắt sắc bén hơi tối sầm chớp mắt một cái.
Thuần Vu Thừa cũng nói anh khẩu vị nặng, chỉ là không phải nói chuyện giường chiếu của anh, là nói anh có tính thú với Lạc Ương Ương nhỏ như vậy, khẩu vị hơi nặng.
Lần đầu tiên Phong Thánh suy nghĩ sâu xa về chuyện này.
Hay là……
Anh thật sự khẩu vị nặng?
Nhân viên công tác đứng ở một bên không xa không gần, cúi mặt mày xuống thật giống như cái gì đều không nghe được.
Lạc Ương Ương nhìn đối phương vài lần, thử thăm dò hỏi Phong Thánh: “Lại chơi lần nữa được không?”
“Không phải cô sợ sao?” Phong Thánh có chút hơi kinh ngạc.
Đã sợ thành cái dạng gì, còn muốn chơi?
“Thì có chút sợ.” Lạc Ương Ương yếu ớt chớp mắt to hắc diệu thạch vài cái, “Nhưng rất kích thích!”
Nhìn sắc mặt Lạc Ương Ương còn có chút trắng bệch, đôi mắt to lại thần thái sáng láng, Phong Thánh gật đầu nhận lời: “Vậy thêm lần nữa.”