“Không có.” Phong Thánh không mời tự đến, cũng không chút khách khí ngồi ở trên vị trí của Lạc Ương Ương, cũng chính là đối diện Tô Phạm.
Theo dõi loại thủ đoạn cấp thấp này, anh vẫn khinh thường làm.
Anh chỉ là trùng hợp đi ngang qua, lại trùng hợp nghe được một ít lời nói mà thôi.
Người phục vụ tiến vào là muốn hỏi Tô Phạm, muốn gọi món ăn hay không.
Hiện nay nhìn khí tràng của hai người đàn ông không quá thích hợp, cô phi thường thức thời xoay người đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại.
“Anh cố ý đi?” So sánh với lần trước, ánh mắt Tô Phạm nhìn về phía Phong Thánh, càng bất thiện.
Buổi sáng hôm nay, Phong Thánh khẳng định là cố ý để anh nghe được những tiếng rên rỉ ái muội đó.
Lạc Ương Ương là một người thẹn thùng như vậy, nếu di động ở trên tay cô, sau khi cô nói xong điện thoại, đã sớm cúp, sao có thể để anh nghe được tiếng rên rỉ yêu kiều của cô.
Đối với chất vấn không đầu không đuôi của Tô Phạm, trong nháy mắt Phong Thánh liền lĩnh hội được, anh ta ám chỉ đến là cái gì.
Chỉ thấy Phong Thánh khẽ nhướng mày lạnh, lãnh ngạo liếc nhìn Tô Phạm, cuồng vọng như vị thần không ai bì nổi trong thiên địa: “Đúng.”
Anh chính là cố ý, Tô Phạm có thể làm gì?
“Anh!” Tô Phạm kích động chợt đứng lên một chút, “Anh vô sỉ!”
Anh liền biết, Ương Ương đơn thuần không có khả năng cởi mở như vậy.
“Vô sỉ luôn tốt hơn loại người như anh.” Phong Thánh cười lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Tô Phạm kích động lên, hận không thể một phát bắn chết anh.
Tầm mắt lạnh lẽo của anh, giống như liếc mắt một cái có thể đều nhìn thấu Tô Phạm từ trong ra ngoài.
Theo trực giác đàn ông và biểu hiện của Tô Phạm, khiến anh kết luận, Tô Phạm thích vật nhỏ của anh.
Thích lại không theo đuổi, không phải là loại người tốt đẹp gì
“Anh nói ai là loại người gì? Phong Thánh, anh đừng cho là tôi sẽ sợ anh!”
Tô Phạm nắm chặt quyền, tiếp đó giận chỉ vào Phong Thánh, phẫn nộ nói.