Tiếng ‘ bịch bịch’ xuống lầu của hai người càng ngày càng gần, Lạc Ương Ương nghe đến đó, cũng không dám lưu lại nữa.
Cô phóng nhẹ bước chân, giống như chạy trốn trong im lặng chạy xuống lâu.
Lạc Ương Ương xuống đến lầu một, ngoại trừ Phong Thánh đứng ở cửa cầu thang, phòng khách chỉ có Phong Khải Việt đang xem báo chí.
“Ba, Ương Ương đi học bị muộn rồi, con đưa cô ấy đi trường học.”
Phong Thánh cũng không quay đầu lại nhìn Lạc Ương Ương một cái, nói xong ở ngay trước mặt Phong Khải Việt, bàn tay to nắm một cái liền như vậy dắt lấy tay nhỏ của cô.
“……” Lạc Ương Ương theo phản xạ tính thân thể nhỏ cứng đờ, vội vàng nhìn về phía Phong Khải Việt.
Đối với chuyện Phong Thánh chủ động muốn đưa Lạc Ương Ương đi học, tuy rằng Phong Khải Việt cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng biểu tình của ông ngược lại không có biến hóa gì.