Khi Phong Diệc Hàm sắp mất đi kiên nhẫn, ủy khuất sắp rơi nước mắt, lúc này Phong Ngật mới khẽ mở cánh môi, giọng ôn nhuận nói: “Được.”
“Em liền biết anh ba đối với em tốt nhất!” Phong Diệc Hàm liền thu lại biểu tình ủy khuất khóc thút thít.
Chỉ thấy cô cười xinh đẹp, đầu chôn ở trong lòng ngực Phong Ngật hạnh phúc cọ lại cọ.
Phong Ngật trấn an vỗ nhẹ đầu Phong Diệc Hàm, cô không thấy được chính là, hai tròng mắt Phong Ngật rút đi ôn nhuận, không hề có ý cười.
Bên kia, Lạc Ương Ương vừa lên xe Phong Thánh, liền vội vàng hất tay anh ra: “Phong Thánh! Đã nói phải khiêm tốn, sao anh có thể dắt tôi ngay trước mặt chú chứ?”
Phong Thánh làm lơ chất vấn của Lạc Ương Ương, chỉ giống như suy tư nói: “Lạc Ương Ương, chúng ta dọn ra ngoài ở.”
“Hả?” Phẫn nộ của Lạc Ương Ương, trực tiếp bị một câu của Phong Thánh chỉnh ngốc.
“Tôi nói, chúng ta dọn ra ngoài ở.” Phong Thánh liếc xéo cô, nhắc lại nói.
“Tôi không muốn!” Lạc Ương Ương đến do dự cũng không có, một ngụm cự tuyệt.
“Tôi không phải đang dò hỏi ý kiến của cô.” Bàn tay to của Phong Thánh giữ chặt cằm Lạc Ương Ương, kéo cô đến trước mặt mình, “Tôi là thông báo với cô!”