Phong Diệc Hàm hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Phong Thánh vừa lên tới liền khiển trách Diệp Sa Nghiên: “Anh hai……”
Nhưng mà, Phong Thánh lại nhìn cũng không liếc mắt nhìn Phong Diệc Hàm một cái, mắt lạnh vừa chuyển liền đối diện Lạc Ương Ương: “Sao lại thế này?”
Phong Diệc Hàm hoàn toàn bị làm lơ, ánh mắt liền chuyển giận trừng mắt nhìn Lạc Ương Ương, hai tròng mắt xinh đẹp còn ánh mắt tàn nhẫn, âm thầm cảnh cáo Lạc Ương Ương đừng nói bậy.
Diệp Sa Nghiên cũng giận không thể át trừng mắt nhìn Lạc Ương Ương.
Trong lúc nhất thời, cô chịu đựng ánh mắt của những người ở đây.
Lạc Ương Ương đương nhiên biết ánh mắt Phong Diệc Hàm là có ý tứ gì, nhưng cô ta cũng chỉ ở trước mặt Phong Thánh - xương sườn mềm này của cô ta, mới có thể mềm yếu như vậy.
Cô lập tức trừng ánh mắt trở về, tính tình nóng nảy thẳng phun về phía Phong Diệc Hàm: “Phong Diệc Hàm cố ý đẩy tôi! Cà phê của tôi liền hắt ở trên quần áo, sau đó……”
“Tôi không có đẩy cô!” Không đợi Lạc Ương Ương lên án xong, Phong Diệc Hàm liền giọng nói càng lớn hơn cắt đứt cô.
Phong Diệc Hàm nhìn về phía ánh mắt của Lạc Ương Ương, đặc biệt ác độc, nhiễm nước độc lạnh thấu xương, làm người không dám nhìn lâu.
Có lẽ nhiều đêm dây dưa với Phong Thánh như vậy, làm Lạc Ương Ương hiểu tính tình anh một chút.
Cô nhìn thẳng ánh mắt ác độc của Phong Diệc Hàm, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh châm chọc: “Cô đẩy!”
Cô không biết tình cảm giữa Phong Diệc Hàm và Phong Thánh có tốt giống như với Phong Ngật hay không.
Nhưng Phong Thánh vừa đến liền đứng ở bên người cô, đủ để cho cô hơi yên ổn một chút chính là.
Anh, có lẽ thật là hướng về cô.
“Sau đó thì sao?” Phong Thánh không quên trước khi vật nhỏ bị cắt đứt, còn chưa nói xong.
Phong Diệc Hàm còn muốn cãi lại cô ta không có đẩy Lạc Ương Ương.