“Đây không phải đang nói với anh sao?” Lạc Ương Ương không nghi ngờ gì đáp lại anh.
Cô thay đổi suy nghĩ, nếu Phong Thánh muốn kết giao, vậy kết giao là được.
Cô phải lợi dụng thật tốt thân phận bạn gái này, ngăn chặn Phong Thánh lại sai sử cô giống như sai sử nha hoàn.
Hơn nữa, cho dù hai người kết giao, Phong Thánh khẳng định cũng không dám phô trương khắp nơi.
Bằng không thật lộ ra ngoài ánh sáng, anh cũng sẽ chịu không nổi đi.
“Trước tôi! Đã từng nói qua chưa?” Sắc mặt Phong Thánh cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Tưởng tượng đến vật nhỏ còn từng ở bên người đàn ông khác, bàn tay to của Phong Thánh nắm chặt thành quyền, hận không thể làm thịt thằng nhãi ranh kia.
“Không có.” Lạc Ương Ương vội vàng lắc đầu, lắc đến tóc dài đều rơi vài sợi ở cổ Phong Thánh.
“Vậy sao em biết yêu đương phải nói như thế nào?” Phong Thánh vẫn mặt tuấn lạnh lùng vững vàng như cũ.
Còn nói muốn dạy anh, anh cần người dạy sao?
“Không ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, tốt xấu gì tôi cũng thấy người khác nói qua!” Lạc Ương Ương hoàn toàn không cảm thấy đây là một vấn đề đáng giá thảo luận.
Chỉ có loại đại thiếu gia Phong Thánh này, chờ phụ nữ tự động đưa tới cửa tới, mới có thể chưa thấy qua người khác yêu đương như thế nào.
Phong Thánh hơi nhướng đuôi lông mày một chút: “Sau đó thì sao?”
Anh ngược lại muốn xem, vật nhỏ có thể chỉnh ra chuyện xấu gì.
“Sau đó……” Lạc Ương Ương nghĩ nghĩ, chủ động ôm đôi tay Phong Thánh đến trên người chính mình, cô liền như vậy nằm sắp ở trên người anh: “Sau đó liền ngủ!”
“Chủ ý này cũng không tệ lắm.” Phong Thánh lại xoay người một cái, đè Lạc Ương Ương ở dưới thân.
“Anh đừng nháo!” Lạc Ương Ương kinh ngạc một chút, cô tựa hồ chưa nói rõ ràng, “Tôi là nói ngủ đơn thuần! Anh đừng xằng bậy!”
“Ngủ đơn thuần?” Phong Thánh khẽ cau mày, “Vì sao?”
Buổi tối trai đơn gái chiếc, nằm ở trên một cái giường ngủ đơn thuần?