Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 281: Nên nói cái gì?



Editor: May

Cánh tay to mọng của người đầu tư vung lên, mắt giận màu đỏ tươi rống to với Ngưu Phối Phối: “Lăn! Hiện tại liền lăn cho lão tử!”

“Lăn thì lăn! Chỉ một thân thịt mỡ này của ông, tôi còn không muốn hầu hạ ông đâu!” Ngưu Phối Phối hiển nhiên cũng là một người tính tình bạo.

Cô ta che mặt bị đánh đến sưng đỏ, lớp trang điểm bị mất toàn bộ, tức giận đến xoay người liền đi.

Nơi này không lưu lão nương, lão nương đi chỗ khác!

Cô ta có rất nhiều người theo đuổi!

Nếu không phải xem ở trên phân thượng khoản tiền lớn của người đầu tư, cô ta mới lười đến bồi ngủ với loại đàn ông già giống như heo này.

“Ngưu Phối Phối! Cô lăn trở về cho lão tử! Cô TM nói ai béo?” Người đầu tư giận chỉ vào Ngưu Phối Phối nói đi là đi, tức giận đến thịt mỡ trên mặt loạn run.

“Nói chính là ông!” Ngưu Phối Phối lập tức xoay người một cái, giận với người đầu tư, “Thân trên hai trăm cân thịt mỡ kia của ông đều sắp đè chết lão nương!”

Ngưu Phối Phối không màng hậu quả sau khi xé rách mặt với người đầu tư.

Tùy ý người đầu tư mắng cô ta như thế nào, còn tuyên bố muốn phong sát cô ta, cô ta đều tiêu sái không quay đầu lại chạy đi.

Khi Ngưu Phối Phối lên xe rời đi phim trường, người đầu tư tức giận bất bình mắng tổ làm phim một lúc, phim trường chân núi, yên tĩnh giống như chết.

Người đầu tư ngồi ở ghế trên Ngưu Phối Phối, tây trang to lớn đặt làm cũng không thể che khuất được hình thể to mọng của ông ta.

Có lẽ là mắng mệt mỏi, lại hoặc là thân thể béo dễ dàng ra mồ hôi.

Lúc này ông ta mồ hôi đầy đầu, dáng người thư ký cao gầy gợi cảm, đang đưa khăn giấy cho ông ta lau mồ hôi.

Lạc Ương Ương nhìn người đầu tư, lại nhìn Hoa Nhất Phi, sau đó phát hiện nhân viên đoàn phim, đều giống như cô, tầm mắt lưu chuyển ở trên hai người này.

“Có phải anh nên nói cái gì không?” Lạc Ương Ương thấp giọng nói với Hoa Nhất Phi.

Ngưu Phối Phối đã đi rồi, người đầu tư không thể lại phóng chạy, thiếu nữ số một có thể tìm lại lần nữa, chặt đứt tài chính liền không thể dễ dàng như vậy.

“Là nên nói cái gì đó.” Hoa Nhất Phi khẳng định gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.