Hơn nữa, rõ ràng trước khi cô ngủ đã đóng cửa sổ sát đất, còn kéo bức màn lại, nhưng vừa rồi liếc mắt nhìn một cái, cô nhìn thấy cảnh tượng là bức màn kéo ra, cửa sổ cũng mở ra.
Còn có một bóng đen âm trầm khả nghi!
“Lạc Ương Ương.” Dưới chân Phong Thánh không tiếng động dời bước đến trước giường, nhìn chằm chằm chăn phồng lên, ngữ điệu lạnh nhạt không hề có cảm xúc.
Anh làm cô sợ?
“Ô ô……” Vừa nghe đến ngoài chăn truyền tới tiếng lạnh giọng quỷ dị, Lạc Ương Ương đều sắp bị dọa khóc, run run cầu xin tha thứ nói, “Đừng gọi tôi, tôi không quen biết anh, oan có đầu nợ có chủ, tôi lớn như vậy chưa từng trải qua chuyện thương thiên hại lí, ngày mai tôi liền đốt tiền giấyb cho anh, tôi nhát gan, cầu xin người đừng quấn lấy tôi.”
“Tôi là Phong Thánh!” Phong Thánh đen mặt, một phen xốc chăn Lạc Ương Ương lên.
“A!” Âm phong bỗng quát to, chăn hơi mang cho cô cảm giác an toàn liền không có, Lạc Ương Ương run rẩy ôm chặt đầu dưa nhỏ, nói năng lộn xộn nói, “Phong Thánh còn đáng sợ hơn quỷ.”
Cô là người chủ nghĩ vô thần, mười tám năm cuộc đời, nhân vật nguy hiểm nhất cô gặp được, trên mặt đất bầu trời chỉ có một mình Phong Thánh.
Đều ăn cô sạch sẽ còn muốn ức hiếp đến trên đầu cô, quả thực là vương bát đản siêu cấp thế kỷ.
Tư thế Lạc Ương Ương dưới chăn, Phong Thánh nhìn đến khóe mắt co rút một chút, cô lại có thể sợ đến quỳ xuống, chui toàn bộ thân mình nhỏ nằm sấp ở trên giường, quan trọng là, cô vểnh mông nhỏ làm gì?
“Tôi còn đáng sợ hơn quỷ?” Phong Thánh duỗi tay lớn ra, ‘ bốp ’ một tiếng, không chút khách khí vỗ ở trên mông nhỏ của Lạc Ương Ương, tràn đầy xúc cảm co dãn, cực tốt.
“A!” Lạc Ương Ương co rụt mông nhỏ lại, trong kinh hách khẩn trương đến cả người lại rút nhỏ một vòng.
Quỷ còn biết đánh người?
Tiên tiến như vậy?
Từ từ, giọng nói vừa rồi kia, sao nghe có chút quen thuộc?
“Lạc Ương Ương, dậy cho tôi!” Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương vẫn giống như rùa đen rúc đầu không dám ngẩng đầu, quyết đoán giơ tay ‘ bốp ’ lại vỗ mông nhỏ của cô.