Mùi hương bánh kem bơ quanh quẩn ở giữa môi răng, vị ngọt ngán làm Phong Thánh nhẹ nhăn mày lạnh lại.
Đồ ngọt vẫn là trước sau như một không hợp khẩu vị của anh, nhưng ánh mắt chờ mong của Lạc Ương Ương rơi vào trong mắt, Phong Thánh vẫn là gật gật đầu: “Tạm được.”
“Tạm được?” Lạc Ương Ương trả lời không quá vừa lòng với Phong Thánh, nhỏ giọng nói thầm, “Khẩu vị người biến thái đều biến thái, rõ ràng là ăn ngon cực kỳ.”
“……” Lạc Ương Ương nói thầm, lại lần nữa bị Phong Thánh nghe được rõ ràng.
Anh chỉ là không thích ăn đồ ngọt mà thôi, đáng giá chửi bới anh như vậy sao?
Tin anh vừa giận, thật biến thái cho cô xem không?
Vật nhỏ, không có lương tâm.
Lạc Ương Ương múc một khối bánh kem to, khi đưa đến bên môi đang muốn ăn, Phong Thánh đột nhiên nói: “Tôi còn muốn.”