Nếu không phải Phong Diệc Hàm đột nhiên xông ra, cô và Phong Ngật chính là đơn độc ở chung.
Nghe được không phải đơn độc ở bên nhau, Phong Thánh liền không lại truy hỏi nữa, chỉ trầm lạnh nhạt nói: “Em trở về trường học ở ký túc xá đi, đêm nay tôi tăng ca, không quay về.”
“À.” Nghe xong nửa câu đầu, Lạc Ương Ương còn nghĩ thầm, sao Phong Thánh đột nhiên đổi tính.
Sau khi nghe xong nửa câu, cô mới biết được, Phong Thánh vẫn là Phong Thánh kia, một cầm thú.
Đã nói anh không có khả năng vô duyên vô cớ, đột nhiên thả cô một đêm, hóa ra là muốn tăng ca.
Tăng ca tốt, tốt nhất một năm 365 ngày đều tăng ca không trở về nhà.
Lạc Ương Ương mới vừa cắt đứt điện thoại, Phong Diệc Hàm lại đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt xinh đẹp nhìn cô hỏi: “Là anh hai gọi tới sao?”