“Lên lầu.” Phong Thánh lời ít mà ý nhiều dùng âm lượng bình thường trả lời.
Bắt đầu từ khi anh ôm lấy Lạc Ương Ương, tầm mắt của anh liền không còn rơi xuống một phân trên người Phong Diệc Hàm.
“Chính anh lên trước.” Lạc Ương Ương ý đồ rút tay bị nắm của mình về.
Phong Thánh không thấy được vẻ mặt khiếp sợ của Phong Diệc Hàm sao?
Anh điên rồi à!
Phong Thánh hơi nhíu mày lạnh, bàn tay to nắm tay nhỏ Lạc Ương Ương càng nắm chặt, ý có điều chỉ nói: “Đừng để ý cô ta.”
“……” Lạc Ương Ương ngẩn ra một chút, Phong Thánh nói đừng để ý Phong Diệc Hàm?
Phong Thánh mặt không biểu tình ngữ điệu lạnh lẽo, Lạc Ương Ương chỉ là ngẩn ra một chút mà thôi, Phong Diệc Hàm lại như là sét đánh giữa trời quang, nháy mắt bị oanh tạc đến tâm thần đều hủy.
Mắt thấy Phong Thánh cứ như vậy dắt Lạc Ương Ương rời đi, Phong Diệc Hàm không cam lòng.
Cô ta đột nhiên điên cuồng xông lên, bắt lấy cánh tay kia của Phong Thánh, tâm thần hoảng loạn nói: “Anh hai, anh có ý tứ gì?”
Ánh mắt Phong Diệc Hàm hoảng loạn, trong lòng là thật sự luống cuống.
Cô bị nước sôi phỏng đến, đều ủy khuất khóc lóc kể lể với ah, anh lại không có một chút phản ứng.
Còn ôm Lạc Ương Ương rời đi, đến một câu cũng luyến tiếc nói với cô.
Mắt lạnh của Phong Thánh không có nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp hoa lê đẫm mưa của Phong Diệc Hàm, tầm mắt dừng ở trên tay cô ta bắt lấy chính mình.
“Buông tay.” Giọng nói Phong Thánh có lạnh lẽo xuyên thấu màng tai người.