Sau khi xác định anh cũng không có bởi vì tình huống ngoài ý muốn dưới lầu mà sinh ra cảm xúc mặt trái gì, cô mới nói: “Phong Diệc Hàm nói em làm phỏng cô ta, anh tin không?”
Sau khi hỏi xong, Lạc Ương Ương liền phát hiện cô có chút khẩn trương.
Tưởng tượng đến Phong Thánh không tin cô, đi lựa chọn tin tưởng lời nói của Phong Diệc Hàm, trong lòng cô liền khó chịu ngay.
“Không tin.” Phong Thánh trả lời, không có chút do dự.
Phong Diệc Hàm người kia, anh không muốn đánh giá, nhưng nhân phẩm của vật nhỏ, anh tuyệt đối tin tưởng trăm phần trăm.
Phần tín nhiệm này không đơn thuần chỉ đơn giản là trong lòng anh có cô, còn bởi vì phẩm tính tốt đẹp của cô, anh hiểu cô.
“Thật sự?” Lạc Ương Ương mặt mày vui vẻ, theo bản năng truy hỏi.
“Ừ.” Phong Thánh chưa bao giờ thích nói lần thứ hai, kiên nhẫn lại khẳng định gật đầu.