Phong Tử Mục bởi vì tuổi quá nhỏ không xuống sân nhảy khiêu vũ, bé ngồi ở góc rất xa.
Thấy Phong Thánh và Lạc Ương Ương đi rồi, những người khác trong đại sảnh đều đang nghị luận về bọn họ, bé trượt xuống sô pha đi đến đài cao trước sân nhảy.
Sau khi Phong Tử Mục mau chóng xoay người bò lên trên đài cao, cầm lấy micro một bên.
Tiếp theo, đồng âm non nớt của bé liền áp đảo âm nhạc, phiêu đãng ở trên không đại sảnh: “Các anh trai chị gái, nhìn nơi này nhìn nơi này!”
Phong Tử Mục vừa nói vừa vung tay với mọi người, đợi khi tầm mắt mọi người đều tò mò nhìn qua, bé nhỏ mà lanh liền bày ra một bộ dáng thuyết giáo.
“Em thấy các người chính là lo chuyện bao đồng, anh hai làm việc tự nhiên có lý do của anh ấy, các người hỏi nhiều như vậy làm gì? Nghị luận sau lưng liền càng không tốt, nếu bị anh hai biết được, khẳng định sẽ chịu không nổi đâu!”
Phong Tử Mục còn vung tay ngắn có chút thịt đô đô lên, nói đến còn có một tia khí phách.
“Hắc! Em là một đứa bé, nói đến giống như em rất hiểu anh hai ấy, vậy em nói xem, Lạc Ương Ương chỉ là một em gái kế mà thôi, vì sao anh hai đối với cô ta tốt như vậy?”
Tên đàn ông trẻ tuổi bị Phong Hành dùng mắt lạnh đối đãi, buồn cười nói.
“Em lại không phải anh hai, sao em biết được?” Phong Tử Mục vẻ mặt vô tội giơ microphone, trả lời đương nhiên, “Nếu em biết, nói không chừng em cũng có thể làm tổng giám đốc chấp hành của Phong thị chúng ta.”
“Ha ha ha……” Trong phút chốc, trong đại sảnh cười ầm lên một trận tiếng cười sang sảng.
“Tử Mục, sao em chạy đi lên nói chuyện giúp anh hai, hay là em bị anh hai thu mua?”
Trong đám người, không biết ai hô một câu.
“Là thu mua nha.” Ở trong một trận tiếng cười tiếp theo của anh trai chị gái, Phong Tử Mục lại vô tội nói lần nữa.
Bé nói còn duỗi tay vòng đến sau lưng, rút bao đỏ lớn kẹp dây lưng bé ra, khoe khoang múa may bao lì xì nói: “Anh hai cho em một bao lì xì thật lớn!”
“Dựa vào, anh hai lại có thể phát bao lì xì cho em!”
“Ta kháo, anh hai chưa bao giờ phát bao lì xì cho tôi!”