Nhìn thấy một màn Phong Hành vừa gây ra kia, cô mới phản ứng lại, cô lại có thể bị anh lợi dụng.
Mặc kệ rốt cuộc tình anh em giữa anh hai và Ương Ương là như thế nào, cách làm vừa rồi của Phong Hành, rõ ràng là một loại khiêu khích.
Anh muốn khiêu khích cháu đích tôn của Phong thị, Phong Thánh - anh hai của bọn họ.
Ở nhà họ Phong, địa vị của lão gia tử không thể lay động, không có bất kỳ kẻ nào dám ngỗ nghịch anh.
Ở trong đám trẻ tuổi nhà họ Phong, Phong Thánh anh hai này ở trong mắt bọn họ, đồng dạng cũng là một tồn tại chí cao vô thượng.
Phong Thánh ở trong mắt Phong Thi Nhã, đó chính là một nhân vật quyền uy, khiêu khích anh chẳng khác nào là khiêu khích quyền uy.
Ghê tởm hơn chính là, Phong Hành ở trên đường khiêu chiến quyền uy nhà họ Phong, lại lợi dụng cô.
Nếu Phong Thánh truy xét xuống, cô khó thoát một kiếp.
“Anh là muốn mời cô ấy khiêu vũ, nhưng Thi Nhã em cũng thấy rồi, là anh hai không cho anh và Ương Ương nhảy.” Phong Hành chợt bày hai tay, đẩy hết tất cả đến không còn một mảnh.
“Đánh rắm!” Phong Thi Nhã bị buộc đến trực tiếp bạo thô, “Anh đó là mời Ương Ương khiêu vũ sao? Anh đó là cưỡng bách cô ấy nhảy!”
Hiện tại cô cũng hối hận đến không thôi, lúc trước khi Ương Ương cầu cứu với cô, cô nên ra tay giúp.
Nhưng cô đâu biết, âm mưu quỷ kế trong lòng Phong Hành.
“Không thể tính là cưỡng bách được? Là chính cô ấy đi theo anh đến sân nhảy mà.” Phong Hành cười nghiền ngẫm, miệng ngoan cố tuyệt không thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
“Anh đánh rắm!” Phong Thi Nhã tức giận đến từ nhảy xuống từ ghế chân cao, “Nếu không phải anh mạnh mẽ lôi kéo cô ấy đi, cô ấy có thể đi? Một cô gái như cô ấy có thể kéo lại anh?”
“Tùy em nói như thế nào.” Phong Thánh thuận tay cầm lấy rượu Cocktail mới vừa điều chế tốt trên quầy bar, vốn thuộc về Lạc Ương Ương, ngưỡng cổ lên liền uống.
Trong mắt Phong Thi Nhã có ngọn lửa như nung như nóng, sau khi cô giận trừng mắt nhìn Phong Hành một cái, xoay người liền đi ra ngoài.