Nhà họ Phong nhiều đứa nhỏ như vậy, cô mới không có thời gian rãnh đi để ý ai thích cô hay không.
Nhưng mà!
Phong Tử Mục không thích cô có thể, nhưng thích Lạc Ương Ương lại không được!
Dựa vào cái gì không thích cô, lại đi thích Lạc Ương Ương?
Ánh mắt gì vậy chứ!
“Chị mới là kẻ giả làm người nhà họ Phong! Trên người của chị lại không chảy dòng máu của nhà họ Phong!” Những lời này có chút đả thương người, Phong Tử Mục vốn dĩ không tính toán nói, thấy khuôn mặt đáng ghét của Phong Diệc Hàm lại hùng hổ doạ người như vậy, bé nhất thời không nhịn xuống liền lớn tiếng trở về.
Tuy rằng bé nhỏ tuổi, nhưng bé biết được không ít chuyện của nhà họ Phong, đừng tưởng rằng bé không biết Phong Diệc Hàm là nhận nuôi về.
Trên người cũng không chảy huyết mạch nhà họ Phong, nhưng chị dâu lớn có anh hai thương, người lại ôn nhu đáng yêu như vậy, cười rộ lên khả xinh đẹp, đối với bé lại tốt, mới không muốn để người chửi bới chị dâu lớn.
Tuy rằng Phong Tử Mục thực phẫn nộ, nhưng lời nói vừa nói ra miệng, bé liền có chút hối hận.
Bé nghĩ tới mẹ anh hai, cũng chính là mẹ nuôi nhận nuôi Phong Diệc Hàm về, bé nói như vậy, giống như có chút không tốt.
Lời nói đích xác rất đả thương người, nhưng Phong Tử Mục không muốn xin lỗi, vì che dấu xấu hổ, chân ngắn nhỏ của bé nhấc lên, liền chuẩn bị chuồn mất.