Sau khi Lạc Ương Ương đột nhiên thét chói tai ngồi dậy, liền ngồi như vậy ở trên giường, hóa đá vẫn luôn không nhúc nhích, đến hàng mi dài cong vút nồng đậm cũng không run một chút.
Nửa đêm, gió lạnh lạnh run ngoài cửa sổ, sau khi Lạc Ương Ương đột nhiên thét chói tai bật dậy lại ngồi ở trên giường không động đậy, nếu ngoài cửa sổ có người nhát gan thấy được, không chừng sẽ sợ tới mức can đảm muốn nứt ra.
Đột nhiên, Lạc Ương Ương chuyển động.
“Muốn điên rồi muốn điên rồi!”
Chỉ thấy hai tay cô ôm đầu, bực bội đến xoa nắn đầu tóc của mình, ngã ra sau một cái lại nằm ở trên giường.
“Phiền muốn chết!”
Lạc Ương Ương giống như con cá chép trên chảo nóng, tay chân cùng sử dụng quay cuồng ở trên giường, động tác lật sang phải nghiêng sang trái thật lớn, chỉ thiếu vô ý lăn một cái xuống giường thôi.
“Lạc Ương Ương, mày điên rồi hả! Sao nhẫn kia có thể nói ném liền ném chứ?”
Giờ này khắc này, Lạc Ương Ương ảo não đến không được, ở trên giường quay cuồng dày vò lên.
“Xúc động là ma quỷ! Xúc động là ma quỷ! A -- điên rồi điên rồi!”
Chân thon dài kích động của Lạc Ương Ương dùng sức đá một cái, chăn lăn thành một đoàn, bị cô dùng một chân đá xuống giường.
Bỗng nhiên trong lúc quay cuồng một cái, Lạc Ương Ương lại động thân ngồi dậy.
Cô không phải không tin Phong Thánh, cô là không tin chính mình.
Nếu mẹ không đồng ý cô và Phong Thánh ở bên nhau, bảo cô chọn một người giữa Phong Thánh và mẹ.
Cô không xác định chính mình nhất định sẽ chọn Phong Thánh, nếu hiện tại tiếp nhận nhẫn của anh, tương lai lại không có biện pháp ở bên anh, đối với anh mà nói sẽ tổn thương càng sâu.
Bên kia là mẹ ruột sinh cô nuôi cô, cùng cô sống nương tựa lẫn nhau, sao cô dám tổn thương tâm bà.
Nhưng mà……
Lạc Ương Ương quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất, bức màn dày đặc, cô nhìn không tới cảnh sắc ngoài cửa sổ ra sao.