“Các người theo kế hoạch đi đến địa điểm chỉ định trước, tôi và Thượng Nhất Nhiên lát nữa liền đuổi kịp.” Đối mặt với khuôn mặt nghi hoặc của toàn bộ bạn cùng lớp, Tô Phạm giải thích nói.
“Nhưng mà……” Nguy Chỉ Đồng còn muốn nói gì nữa.
Vì sao Tô Phạm nhất định phải rời khỏi đội ngũ?
Hai cô gái bên xe việt dã, có quan hệ gì với anh?
“Tôi muốn đi bàn bạc việc tư, các người có ý kiến sao?” Sắc mặt Tô Phạm hơi trầm xuống, âm lượng cũng đề cao không ít.
Tô Phạm vừa nói như vậy, những người khác đều không nói, nhìn nhau vài lần, vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì, cũng liền không hề để ý tới tiếp tục xuất phát tới mục tiêu.
Trong đội ngũ chỉ có Nguy Chỉ Đồng không phối hợp đi trước, cô ta nhìn Tô Phạm càng lúc càng đi ngược lại với cô ta, nhìn rất lâu, lúc này mới mang theo cơn tức xoay người đuổi kịp đội ngũ.
Vưu Vưu nhìn thấy Tô Phạm đi về phía các cô, cô tựa hồ có chút khẩn trương: “Tô Phạm tới, làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ? Anh ấy cũng sẽ không ăn cậu.” Lạc Ương Ương liếc mắt đánh giá Vưu Vưu trên dưới một cái, không hiểu rõ tại sao cô ấy lại khẩn trương.
“Tớ còn không phải khẩn trương thay cậu!” Vưu Vưu dùng khuỷu tay thọc Lạc Ương Ương một chút, tức giận nói, “Hiện tại tớ càng ngày càng xem không hiểu Tô Phạm, lần trước anh ấy hỏi tớ thật nhiều chuyện của cậu và Phong Thánh.”
Nghĩ đến khuôn mặt âm trầm khi Tô Phạm hỏi cô kia, cô liền nhịn không được sau lưng lạnh lẽo.
Cô vẫn luôn lo lắng Tô Phạm sẽ làm ra chuyện khác người gì đó, cũng may anh vẫn luôn rất an phận.
“Tô Phạm hỏi rất nhiều chuyện của tớ và Phong Thánh? Cậu nghĩ sao lại không nói với tớ?” Lạc Ương Ương vừa nghe, chợt cảm thấy có mờ ám, “Cậu đều nói hết cho anh ấy rồi hả?”
“……” Vưu Vưu vừa bị chất vấn, lúc này mới phát giác chính mình nói lỡ miệng, lập tức cười hắc hắc lên, “Tớ không có! Tớ cam đoan tớ chưa nói gì cả!”
Không nên nói, cô thật sự không có nói!
Nhưng đầu óc Tô Phạm thông minh như vậy, nếu anh dựa vào chỉ số thông minh cao của anh đoán được, vậy thật không thể trách cô nha.