Tổng Tài Đại Nhân

Chương 14



Báo chí đưa tin, chủ công ty Khang Mậu nổi tiếng Khang Thịnh Thái là đối tượng tình nghi xúi giục giết người, muốn gây bất lợi cho Tổng tài Tập đoàn Hồng Lâm là Nghiêm Sĩ Tuyển, mặc dù ông ta đã phủ nhận, nhưng hai kẻ ác đồ sa lưới đã thú nhận, sau khi điều tra thì chứng thật là hôm trước Khang Thịnh Thái đã chuyển tiền tới tài khoản của hai kẻ kia, tuy rằng không thể chứng minh đây là tiền thuê giết người nhưng ông ta đã trở thành kẻ tình nghi số một, bị bắt tạm giam.

Đồng thời người ta cũng điều tra công ty Khang Mậu, phát hiện Khang Thịnh Thái biển thù hết tiền của công ty, tin tức này vừa đưa ra thì thị trường chứng khoán vừa bắt đầu phiên giao dịch đã bị tụt điểm, người đầu tư bị tổn thất trầm trọng, hai luồng tin tức trái chiều, chỉ có người của công ty Khang Mậu là biết rõ nhất, công ty đang trong thời kỳ khủng hoảng nghiêm trọng….

Bụp!

Nhẹ nhàng một tiếng, tin tức báo chí đang dâng trào mấy ngày nay biến mất trong nháy mắt, màn hình TV tối đen, Chân Như Ý cầm cái điều khiến, quay đầu nói với người đàn ông bên cạnh:

-Em chưa hiểu!

Hơi nhíu mày, bụng cô đầy nghi vấn, vừa nói vừa giúp hắn bôi thuốc vào vết trầy xước trên mặt.

-Không hiểu cái gì?

Ngồi thoải mái trên sofa, Nghiêm Sĩ Tuyển híp mắt lại, hưởng sự phục vụ của cô.

Aizzz…. Từ hai ngày trước, sau khi bọn họ giao hai kẻ ác đồ cho cảnh sát, cũng đã biết thân phận kẻ chủ mưu đứng phía sau, lập tức nhanh chóng về Đài Bắc, hơn nữa hai gã kia đã làm chứng, đơn vị điều tra bắt giữ Khang Thịnh Thái bằng tốc độ nhanh nhất, sự nguy hiểm đối với thân đã được giải trừ, tâm tình cũng bắt đầu thoải mái.

-Không hiểu Khang Thịnh Thái gây bất lợi cho anh là có ý gì?

Động tác mềm nhẹ, sau khi bôi thuốc lên mặt hắn, Chân Như Ý cất dọn thuốc, chậm rãi nói:

-Tuy rằng Tập đoàn Hồng Lâm và công ty Khang Mậu là đối thủ cạnh tranh lâu năm, hai năm nay anh đoạt không ít mối làm ăn của họ, nhưng đây không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa ông ta muốn mạng anh làm gì? Cho dù giết anh rồi, Tập đoàn Hồng Lâm vẫn còn có lão phu nhân mà?

-Em bỏ qua một điểm rất quan trọng.

Nhướn mày, Nghiêm Sĩ Tuyển mỉm cười nhắc nhở:

-Khang Thịnh Thái đã vét sạch tiền của công ty nhiều năm, tình hình tài chính công ty của ông ta cực kỳ căng thẳng.

-Cho nên?

-Cho nên ông ta cực kỳ cần dự án hợp tác với Chung lão gia, một khi chuyện hợp tác bàn bạc thành công thì sẽ có khoản lợi nhuận khổng lồ đủ để ông ta chống đỡ công ty Khang Mậu trong khoảng thời gian ngắn.

Vô cùng hài lòng thái độ không ngại học hỏi kẻ dưới của cô, cho nên Nghiêm Sĩ Tuyển cũng tận tình giải đáp.

-Thì ra là thế!

Chân Như Ý như bừng tỉnh, lập tức nghĩ đến điều gì, rất nhanh lắc đầu.

-Không đúng, không đúng! Anh nói vậy chưa rõ.

-Vì sao chưa rõ?

-Anh nghĩ lại thử xem, Tập đoàn Hồng Lâm cũng không phải là một công ty nhỏ, cho du anh có thật đi đời nhà ma thì dự án hợp tác này sẽ có người khác tiếp nhận xử lý, nói sao thì lão phu nhân cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, bà muốn nói chuyện hợp tác với Chung lão gia cũng không thành vấn đề!

Cô vẫn cảm thấy lý do Khang Thịnh Thái muốn giết hắn rất khó đoán.

-Xem ra em cảm thấy anh không đi đời nhà ma thật là quá đáng tiếc, phải không?

Nhìn cô tà nghễ, biểu tình của Nghiêm Sĩ Tuyển rất kỳ diệu.

Có chuyện gì với cô gái này vậy? Lời nói của cô như thể ám chỉ thế giới này có hắn, hay không có hắn thì cũng chẳng làm sao, thật sự làm người ta nghe vừa bực mình vừa buồn cười.

-Tổng tài đại nhân, oan uổng cho em rồi!

Nghe lời hắn nói bất mãn, Chân Như Ý kêu oan một cách khoa trương, nhăn mặt mày, nhưng trên khóe miệng lại có ý cười.

-Em chỉ cảm thấy Khang Thịnh Thái không vì muốn cướp dự án hợp tác với Chung lão gia mà xúi giục giết người, làm vậy rất ngu xuẩn.

Nghĩ mà xem, bây giờ ông ta đường đường là chủ một công ty bỗng biến thành tội phạm, tương lai phải ngồi trong nhà giam nhiều năm, thật sự rất không có lời.

-Ngu xuẩn, ông ta tự làm tự chịu.

Bờ môi thản nhiên cười khẽ, Nghiêm Sĩ Tuyển tuyệt đối không đồng tình.

-Về phần lý do hắn định giết anh em nói chưa rõ, anh cảm thấy đã rấ rõ ràng rồi.

-Nói như thế nào?

Lại không ngại học hỏi kẻ dưới.

-Bở vì một khi anh chết, Tập đoàn Hồng Lâm tuy có bà nội chống đỡ nhưng trong thời gian ngắn không tránh khỏi hỗn loạn được, hơn nữa bà nội lại đau buồn vì mất người thân, nhất định sẽ bị đả kích rất lớn, trong lúc đau buồn muốn chết, có lẽ trong một năm rưỡi không thể xử lý mọi chuyện được, mà dự án lại có thời hạn, đến lúc đó Chung lão thấy thời cơ không thích hợp nên tất nhiên ngược lại sẽ ký kết hợp tác với công ty Khang Mậu. Cho nên sự tồn tại của anh là một chướng ngại vật rất lớn, ông ta được nhiên nóng lòng diệt trừ anh, làm cho Chung lão gia có thể hạ quyết tâm hợp tác cùng ông ta sớm một chút, cứ như vậy, nguy cơ căng thẳng tài chính của ông ta cũng có thể được giải trừ.

-Nghe anh nói như vậy, đúng thật có lý hơn một chút.

Giả vờ gật gật đầu, kỳ thật trong lòng sớm đã bị thuyết phục.

Mới có lý hơn một chút? Cô gái này cũng thật khó lấy lòng.

Nhướn mày nhìn cô, ánh mắt Nghiêm Sĩ Tuyển lóe ra, bờ môi hiện lên nụ cười thần bí làm tim đập gia tốc.

-Nhìn, nhìn cái gì?

Hờn dỗi nhìn hắn, trong nháy mắt tim của Chân Như Ý đập bùm bụp, trên má bất giác đỏ lên giống như cây anh đào xinh đẹp.

Ánh mắt mị hoặc của hắn làm cô cảm thấy rất quen thuộc mấy ngày gần đây, quen thuộc đến nỗi sẽ biết hắn làm gì kế tiếp, trong lòng cô biết rất rõ ràng, cũng vì trong lòng biết rõ, cho nên không kìm được mà ngượng ngùng.

-Không có gì…

Tiếng nói trầm nỉ non say lòng người, Nghiêm Sĩ Tuyển cảm thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thật sự khiêu khích người, ngón tay trỏ tao nhã thon dài chạm lên gương mặt non mềm, cuối cùng không kìm được động lòng, kéo mạnh cô vào trong lòng hôn triền miên, tận tình ** một phen. (hix, trong convert và bản tiếng Trung nó ** thế T__T, đau lòng cho một người trong sáng như em >o

Aizzz…. Chỉ biết hắn phải làm như vậy, nên cô mới thẹn thùng thôi!

Choáng váng vì vui sướng, Chân Như Ý ôm chặt lấy cổ hắn, lửa nóng kích tình (ax >”

Thoáng chốc trong phòng khách nhà họ Nghiêm chỉ thấy hai người như đôi uyên ương dán vào nhau khó có thể chia lìa trên ghế sofa, cho đến một lúc lâu sau, khi có tiếng cười ho nhẹ vang lên mới làm bọn họ nhanh chóng tách ra, hai người xấu hổ cùng nhìn về phía chẳng biết Nghiêm lão phu nhân đã xuất hiện từ bao giờ.

-Ai da! Các cháu đừng để ý đến ta, tiếp tục, cứ tiếp tục đi!

Nghiêm lão phu nhân cười meo meo thúc giục, thậm chí còn nóng ruột nhắc nhở Chân Như Ý.

-A Tuyển, giường trong phòng là do bà đặc biệt chọn lựa, nằm lên rất thoải mái, cháu nằm thử xem đi!

Ha ha, hai người này nhiệt tình như vậy, không chừng hơn năm bà sẽ có chắt bế bồng.

-Bà nội….

Xấu hổ ** (lại cái ** này), nhìn tên hồ ly giảo hoạt Nghiêm Sĩ Tuyển, chỉ cần gặp bà mình là hắn hoàn toàn không có cách nào đối phó, chỉ có thể cúi đầu nhận thua.

Làm sao lại không biết ngụ ý của bà, Chân Như Ý xấu hổ đến nỗi mặt đỏ như bị nướng chín, thiếu chút nữa thì đào một cái hố để tự đâm đầu vào.

Ô…. Danh dự cả đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

-Được rồi, được rồi! Không quấy rầy hai cháu nữa.

Mắt thấy da mặt hai người trẻ tuổi đó tái nhợt hẳn đi, mặc dù trong lòng Nghiêm lão phu nhân còn muốn trêu đùa tý tẹo nữa nhưng dưới ánh mắt cầu xin được tha không gây tiếng động đành phải tiếc đứt ruột, ngậm ngùi buông tha cái trò khôi hài này.

-Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, mau đi ăn cơm đi!

Bà vừa nói xong thì liền đi tới phòng ăn, để lại hai người bọn họ ở lại vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng….

-Đều là tại anh, làm hình tượng của em bị hủy rồi….

Mặt nóng đỏ phừng phừng, cô không nhịn được kêu lên một cách hờn dỗi.

-Người yêu thì đây là chuyện bình thường, có gì mà phải mất mặt?

Bà đã đi rồi, tên hồ ly này lập tức khôi phục bản tính trơ trẽn, nói vô cùng hợp tình hợp lý.

-Sao lúc nãy anh không nói câu này trước mặt bà?

Trừng mắt nhìn hắn giễu cợt, Chân Như Ý đã nhìn thấu tên hồ ly này có thể xấu tính với bất cứ ai, duy chỉ có ở trước mặt bà nội hắn là lại trở thành cục cưng ngoan ngoãn.

Cô cứ nói thoải mái, Nghiêm Sĩ Tuyển vẫn cười rất vui vẻ, lòng tràn đầy vui sướng kéo cô đến phòng ăn.

*

Chốc lát sau, hai người đã ổn định ngồi vào bàn ăn, Nghiêm lão phu nhân liền trút hơn nửa đĩa rau vào bát Chân Như Ý, thái độ thật sự thân thiện, làm Nghiêm Sĩ Tuyển không nhịn được mà đùa vui trêu chọc.

-Bà nội, rõ ràng là bà có người mới mà quên mất người cũ rồi!

Giả vờ tràn đầy lòng ghen tuông.

Lời này vừa nói ra thì hai người phụ ở đây đều sửng sốt, nhưng không hổ là gừng càng già càng cay, Nghiêm lão phu nhân lấy lại tinh thần rất nhanh, cố ý dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi Chân Như Ý bên cạnh đang cười:

-Như Ý, cháu nói xem có phải trong không khí có mùi gì nồng không?

-Cái này cháu không rõ lắm, nhưng cháu đoán là có người mới uống dấm chua!

-Khó trách lại nồng như vậy…

-Cũng không hẳn ạ! Nồng, rất nồng mới đúng….

Hai người phụ nữ ăn ý trêu chọc người khác phái duy nhất ở đây, vô cùng vui vẻ.

Người bị trêu đùa còn cười cười tùy ý để cho hai người đó trêu chọc, bữa ăn vui vẻ đầm ấm.

-Đúng rồi! Bao giờ hai cháu định tới công ty làm việc?

Dùng cơm được một nửa, Nghiêm lão phu nhân đột nhiên hỏi.

Liếc mắt nhìn Chân Như Ý một cái, Nghiêm Sĩ Tuyển chậm rãi mở miệng:

-Ngày mai đi!

-Không nghỉ ngơi thêm vào ngày sao?

Nghiêm lão phu nhân cảm thấy bọn họ như vừa trở về từ cõi chết, hy vọng hai người có thể tĩnh dưỡng một thời gian, coi như là chút an ủi.

-Không được!

Lắc đầu, Nghiêm Sĩ Tuyển khẽ cười, nói:

-Nếu cháu còn tiếp tục nghỉ ngơi, mọi người sẽ lười biếng, vẫn nên quay trở lại công ty sớm, xử lý mọi việc cho tốt.

Nếu cháu mình đã tỏ ý như vậy thì Nghiêm lão phu nhân cũng không có ý kiến gì, nhưng khi bà nhìn Chân Như Ý, nhịn không được mà cười ha ha:

-Các cháu ở công ty tính làm sao bây giờ?

A… Đây thật đúng là tiêu chuẩn tình cảm văn phòng lưu luyến! Biết ý trong lời nói của bà mình, Nghiêm Sĩ Tuyển còn chưa kịp mở miệng thì Chân Như Ý vội vàng phát biểu tuyên ngôn:

-Quan hệ của chúng cháu là tối mật!

-Mật?!?

Nhướn mày, Nghiêm Sĩ Tuyển có chút kinh ngạc, nửa cười nửa không hỏi lại:

-Em muốn theo chủ nghĩa bí mật?

Cho đến lúc này hắn mới biết cô tuy thế nhưng lại đem hắn trở thành tình nhân bí mật!

-Tình yêu văn phòng rất phiền toái, hơn nữa đối tượng lại là anh, phiền toái còn lớn hơn nữa.

Liếc mắt nhìn hắn, Chân Như Ý thầm nghĩ phải tự bảo vệ mình.

Aizzz….

Nếu quan hệ hai người bọn họ được công khai, lấy thân phận Tổng tài của hắn, tuyệt đối không ai dám nói luyên thuyên trước mặt hắn, nhưng cô thì sẽ không thế, bị người ta đồn đại sau lưng những lời lẽ không tốt, sợ nhất là gặp mặt, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói chuyện bên trái quát việc bên phải, đó mới gọi là thê thảm.

Hiểu được băn khoăn của cô, Nghiêm lão phu nhân không khỏi gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

-Như vậy cũng tốt, đỡ tạo nên phiền phức cho Như Ý.

Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Tuyển cũng không phản đối nhưng vẫn giả vờ làm ra vẻ mặt tiếc nuối:

-Xem ra ở công ty không thể ăn đậu hũ, vậy làm việc còn có lạc thú gì nữa?

Nói cái gì cơ?!

Chân Như Ý vừa bực mình vừa buồn cười, huých vào người hắn một cái, cảnh cáo:

-Anh ở công ty mà dám dính vào em, em sẽ tố cáo anh quấy rối tình dục.

Thật là! Tên hồ ly này thật đáng đánh đòn.

-Aizzz…. Không nghĩ mình như vậy mà phải che che giấu giấu, chỉ có thể làm người tình bí mật của người ta….

Cố nén cười, vẻ mặt hắn như bị người khác chèn ép.

-Biết mình cần che giấu là được rồi, ngoan!

Đánh rắn tùy roi, Chân Như Ý cười meo meo vỗ vỗ mặt hắn, thái độ này đối với một con chó nhỏ ở ven đường không khác là bao.

Cô vừa nói lời này ra thì Nghiêm lão phu nhân cười toe cười toét, mà Nghiêm Sĩ Tuyển bị đối xử như vậy không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Aizzz…. Ai bảo hắn lại động lòng với cô gái này, tất cả đều là tự tìm mà thôi!

*

Hôm sau, trên đường tới Tập đoàn Hồng Lâm, Chân Như Ý xa cách công việc nhiều thời gian vội vàng tới phòng Tổng tài, chỉ cần để ý một chút là nhìn ra cô có rất nhiều việc bề bộn, vô cùng bận rộn, nhưng có một số người lại không nhìn ra, không để ý quấy rầy đến thời gian của người khác, tiếng gọi vội vàng ở phía sau lưng:

-Thư ký Chân…. Thư ký Chân…..

-Có việc gì sao?

Bất đắc dĩ dừng lại, Chân Như Ý ngay cả việc phải chết cũng hận không thể chạy nhanh về phòng làm việc, , quay người lại, trên mặt vẫn là nụ cười nghề nghiệp như trước, hoàn toàn không biểu hiện cảm xúc gì ở trong lòng.

-Thư ký Chân, lời đồn là thật sao?

Vài nữ viên chức đuổi theo cô, người dẫn đầu đám bát quái (tám nhảm) không giấu được tò mò hỏi han.

-Đồn đại cái gì?

Khóe miệng nghề nghiệp cong lên chưa từng thay đổi, Chân Như Ý biết được các cô đang hỏi cái gì, nhưng cô quyết định giả ngu đến cùng.

-Ai da! Chính là chủ công ty Khang Mậu đó! Khang Thịnh Thái là hung thủ xúi giục người gây bất lợi cho Tổng tài chúng ta, việc này là thật sao? TV mấy ngày nay đều đưa tin tức này mà!

Người thứ hai trong đám bát quái lại hỏi tiếp, ý muốn moi được tin tức từ miệng Chân Như Ý là thư ký bên cạnh Tổng tài.

-Tin tức nói thế nào, thì là thế ý.

Hơi cười cười, vừa không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, hoàn toàn là cao thủ đánh thái cực.

Cái kiểu nói chuyện ba phải này làm cho đám bát quái kia đang hy vọng bỗng chỉ cảm thấy thất bại, tất cả lập tức xị mặt xuống.

-Nghe nói sau khi Tổng tài bị tai nạn xe ẩn cư tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian này là cô theo bên cạnh chăm sóc cuộc sống của anh ấy ư?

Chưa mất hết hy vọng, người thứ ba trong bát quái tung tin đồn đại huyên náo, ồn ào gần đây, dù sao thì lúc trước bóng dáng hai người cùng đồng loạt biến mất, nay lại cùng đi làm trở lại, trùng hợp như vậy làm sao người ta không cảm thấy nghi ngờ.

-Đúng vậy!

Biết hai người “đồng tiến đồng lui”, người trong công ty chắc chắn là nghi ngờ, Chân Như Ý cũng không giấu gì, gật đầu thừa nhận thoái mái.

-Vì cánh tay Tổng tài gãy xương, cuộc sống hơi bất tiện, nhưng không có thói quen thuê người chăm sóc nên tôi mới quan tâm làm chút việc vặt cho đến bây giờ anh ấy trở lại đi làm.

Không biết vì sao thái độ thẳng thắn thừa nhận của cô ngược lại làm cho người ta không thể đào bới, moi móc ra gian tình gì, đám bát quái lập tức ngượng ngùng, Chân Như Ý nhìn thấy không khỏi cười thầm trong lòng.

-Xin hỏi còn việc gì không?

Cô hỏi rất khách khí.

-Ách… Không, không còn!

Mọi người chỉ có thể không hẹn mà cùng lắc đầu.

-Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước.

Lễ phép gật đầu, cô âm thầm cười trộm, xoay người rời đi rất nhanh, để lại đám bát quái người nào người nấy đều có vẻ mặt thất vọng.

-Vốn nghĩ có thể moi được chút tin tức hay ho từ thư ký Chân, không ngờ cái gì cũng không có….

-Đúng đó! Thư ký Chân thực sự chẳng thú vị chút nào…..

-Trước kia tôi và cô ấy làm cùng phòng Thư ký, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy năng lực công tác của cô ấy có gì tốt….

-Đúng đó! Thật không biết vì sao Tổng tài lại cho cô ta làm thư ký bên cạnh mình….

-Ai da! Nói không chừng người ta ở trước mặt Tổng tài lại có tài nịnh nọt vuốt mông ngựa….

Một đám người bát quái nhàn rỗi bàn tàn líu ríu về người thư ký“năng lực công tác không tốt chỉ giỏi vuốt mông ngựa”, dù sao thì…. Đúng là nhàn cư vi bất thiện!

*

Bên này có người tán gẫu vui vẻ, bên kia có người vội vàng quay về phòng Tổng tài, cuối cùng không nhịn được cười mà bật cười, hơn nữa còn gây sự chú ý của tên hồ ly ngồi sau bàn làm việc ngay lập tức!

-Có chuyện gì mà cười thế? Không ngại chia sẻ chút đi?

Nhìn cô tò mò, Nghiêm Sĩ Tuyển cười hỏi.

-Em nghĩ anh không cần biết vẫn tốt hơn.

Nhanh chóng đặt tập hồ sơ lên bàn, Chân Như Ý không đành lòng nói cho hắn, thời gian hắn đi làm lại không làm việc, chẳng lẽ chỉ bàn đến việc hắn cho người đuổi giết bát quái.

Cô cố ý không nói lại làm Nghiêm Sĩ Tuyển càng thêm hiếu kỳ, lập tức nở nụ cười, đôi mắt đẹp lóng lánh làm tim người ta đập gia tốc, đứng dậy chậm rãi ép tới trước mặt cô….

-Chậm…… Chậm…..

Bị dồn đến góc, mặt Chân Như Ý phút chốc đỏ lên, vội vàng chống tay trước ngực hắn, lắp bắp khẽ gọi.

-Em, chúng ta không phải đã nói…. Không thể…. Không…. Không thể ở công ty….. dính vào em sao?

-Là ai thấy anh dính vào em?

Đôi môi tao nhã hồng nhạt **, tiếng nói như nỉ non:

-Mau, nói cho anh biết lúc nãy em cười cái gì? Không nói cũng không sao, em sẽ lấy từ trong miệng em ra.

Chữ “lấy” còn tăng thêm trọng âm nhấn mạnh làm cho Chân Như Ý không khỏi mặt đỏ nóng tai, tim đập như sấm, cô rất sợ hắn xằng bậy với cô ở văn phòng, lập tức vội vàng khai ra:

-Thật, thật sự là không có gì, chỉ là lúc nãy có một đám bà tám hỏi em mấy chuyện linh tinh mà thôi!

Bà tám?!?

Đuôi lông mày nhướn cao lên, Nghiêm Sĩ Tuyển thả lỏng ra.

-Anh có bị hỏi linh tinh gì không?

Hắn lùi lại làm Chân Như Ý cảm thấy áp lực biến mất không ít, vuốt vuốt ngực làm tim đập ổn định lại, sau đó mới nói:

-Mỗi ngày TV và báo chí đều đưa tin Khang Thịnh Thái xúi giục giết người, thế này còn chưa đủ linh tinh?

Cô vừa nói ra, hắn nhất thời không nói gì.

Mà cô gái này cười thầm không thôi, vỗ vỗ bờ vai hắn, vẻ mặt biểu hiện “đã muốn tốt cho anh không muốn anh biết, anh cần gì phải ép hỏi tới mức đau khổ thế này”.

Liếc mắt nhìn cô gái làm người ta nghiến răng, Nghiêm Sĩ Tuyển tránh tiếp tục bị cười nhạo, lập tức quay trở lại đề tài công việc.

-Chuẩn bị một chút, chúng ta có việc phải đi.

-A? Đi đâu cơ ạ?

Vội vàng hỏi, cô không nhớ rõ là mình sắp xếp hắn có hẹn với ai.

-Đi gặp Chung lão gia.

Khóe môi cong lên, hắn bổ sung:

-Ông ấy vừa gọi đến đây.

-Muốn anh đi bàn bạc chuyện ký kết hợp tác?

Bừng tỉnh, Chân Như Ý cũng cười.

A…. Khang Thịnh Thái xúi giục giết người bị bắt giữ, Chung lão gia tự nhiên không có khả năng hợp tác với công ty Khang mậu đang bấp bênh, đương nhiên sẽ trở về tìm Tập đoàn Hồng Lâm.

-Đây không phải là kết quả có thể đoán trước sao?

Mỉm cười hỏi lại, một chút cũng không thấy ngoài dự đoán.

-Anh tự tin thật đấy!

Liếc nhìn người đàn ông tràn đầy tự tin một cái, nghĩ tới việc năm nay lợi nhuận của công ty sẽ rất cao, mặt mày Chân Như Ý vui vẻ hẳn, nở nụ cười.

-Tốt lắm, tốt lắm! Tiền thưởng thật sự là làm người ta mong đợi.

Tiền thưởng cuối năm?

Nhướn mày nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, Nghiêm Sĩ Tuyển không khỏi lắc đầu bật cười.

Aizzz…. Vì mấy tháng tiền thưởng mà vui đến như vậy?

Sao cô gái này không nghĩ hắn mới là tiền thưởng lớn nhất cả đời cô?

*

Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, rất nhanh đã hơn một năm sau.

Một năm nay, tình cảm giữa họ phát triển ổn định, nhưng tình yêu này vẫn chưa công khai, cũng chưa từng có người hoài nghi bọn họ ngoài quan hệ thủ trưởng và thư ký còn có mối quan hệ thân mật lén lút nào khác, cho tới một ngày khi tan sở, đôi tình nhân bí mật này về nhà dùng cơm tối cùng bà nội….

-Như vậy không được!

Trên bàn cơm, đột nhiên giọng điệu Chân Như Ý trở nên trầm trọng nói một câu, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.

Chưa bao giờ thấy cô nghiêm trọng như vậy, hai bà cháu nhà họ Nghiêm đều hoảng sợ, Nghiêm lão phu nhân không tiếng động nhìn cháu mình, lấy ánh mắt hỏi có phải hai người cãi nhau không?

Nhưng Nghiêm Sĩ Tuyển lắc đầu rất vô tội, tỏ vẻ mình cũng không biết cái gì.

-Không được cái gì?

Người đàn ông lập tức hỏi một cách cẩn thận, đồng thời vắt hết óc suy nghĩ xem hai người gần đây không thoải mái chuyện gi….

Không có mà! Bất kể là công việc hay cuộc sống bí mật của bọn họ đều phối hợp rất tốt, không khắc khẩu chuyện gì!

Ngước mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt Chân Như Ý cực kỳ khó coi.

-Em….buồn nôn!

Lời chưa dứt, cô bỗng nhiên bụm miệng, chạy nhanh vào phòng tắm.

-Cháu đi xem thử!

Nói một câu với bà mình, Nghiêm Sĩ Tuyển vội vàng đuổi theo, chỉ thấy cô ngồi xuống bên cạnh bồn cầu, nôn tất cả những đồ vừa mới ăn, lập tức vỗ nhẹ lưng cô, trên mặt đầy lo lắng.

-Em không thoải mái chỗ nào? Ăn vào đau bụng sao? Có cần anh đưa đi gặp bác sĩ không?

Lắc đầu tỏ ý không cần, cô lại nôn khan vài lần, sau khi cảm thấy dễ chịu hơn mới đứng dậy súc miệng.

-Đừng cậy khỏe, nếu người không thấy thoải mái thì đi khám bác sĩ.

Lấy khăn lau mồ hôi trên trán cô, Nghiêm Sĩ Tuyển nhớ lại cô phát sốt cũng không chịu đi gặp bác sĩ, thật sự không có cách nào.

-Em không sao!

Trừng mắt liếc hắn một cái, đầu sỏ làm Chân Như Ý không thoải mái chính là tên hồ ly trước mắt này, không khỏi tức giận, nói:

-Em chỉ bị nôn nghén thôi!

-Nôn nghén?!?

Như bị sét đánh, Nghiêm Sĩ Tuyển thất thanh kêu lên, gương mặt vốn giảo hoạt hiện ra ngốc nghếch, kinh ngạc.

-Sao, làm sao có thể?!

Tuy rằng nửa năm trước bọn họ bắt đầu có quan hệ thân mật, nhưng từ trước đến giờ đều dùng biện pháp tránh thai, không phải sao?

-Sao lại không?

Hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, Chân Như Ý tức giận nhắc nhở.

-Một tháng trước, là ai dùng hết bao cao su mà không chịu đi mua, còn đầy tự tin nói làm một lần, sẽ không trùng hợp trúng thưởng?

Hừ! Đầu sỏ là hắn!

-….. Là anh!

Rốt cuộc từ khiếp sợ cũng lấy lại được tinh thần, hắn thành thật thừa nhận.

-Cho nên?

Hừ một tiếng ép hỏi, nếu hắn không chịu nói, cô xem bọn họ thế nào.

-Chúng ta kết hôn đi!

Hiểu được ý cô, Nghiêm Sĩ Tuyển chậm rãi nở nụ cười, cảm động không thể diễn tả lặng lẽ lướt vào lòng.

A…. Mang thai!

Cô mang đứa con của hắn, thế hệ tiếp theo của nhà họ Nghiêm!

Được câu trả lời vừa ý, Chân Như Ý vừa lòng gật đầu, nhưng dường như nghĩ ra chuyện gì, mặt lại xị xuống thở dài.

-Aizzz… chuyện tình của chúng ta cuối cùng cũng phải công khai.

-Thật sự là rất cảm động, rốt cuộc anh cũng có thể nhìn người!

Giả vờ nói, Nghiêm Sĩ Tuyển cố ý khôi hài.

Chân Như Ý vừa bực mình vừa buồn cười đánh nhẹ hắn một cái, hai người lập tức ra khỏi phòng tắm đã thấy vẻ mặt lo lắng của Nghiêm lão phu nhân đứng ở bên ngoài, nhìn thấy hai người đi ra, lập tức hỏi tình trạng cơ thể cô.

-Bà nội, bà yên tâm, Như Ý không có việc gì.

Vẻ mặt đầy ý cười và sự vui mừng, Nghiêm Sĩ Tuyển tặng bà mình một món quà rất lớn:

-Bà sắp sửa được thăng chức lên làm cụ nội rồi.

-Ta, làm cụ nội?!

Không dám tin vào lỗ tai mình, Nghiêm lão phu nhân kích động không thôi, ngay cả lời nói cũng run run.

-Như Ý, cháu…. Cháu thật sự mang thai?

-Nếu que thử thai ngày hôm qua không lừa cháu, cháu sẽ không nhầm được.

Xấu hổ nở nụ cười, trước mặt bà lão thừa nhận mình lên xe trước, sau đó mới mua vé bổ sung, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

-Hay hay hay, thật sự là quá tốt……

Vui sướng đến cực điểm, Nghiêm lão phu nhân vui vẻ nhưng trong hốc mắt lại ánh lên, lập tức hít hít mũi mấy lần, biểu hiện bình thường, vô cùng nghiêm túc dặn dò cháu mình:

-A Tuyển, từ giờ trở đi cháu phải cẩn thận, chúng ta không thể cho người ngoài chờ mà chế giễu được.

Lời nói thân thiết này vừa nói ra thì Chân Như Ý thiếu chút nữa bật cười, Nghiêm Sĩ Tuyển chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Aizzz….. Ai bảo nhà họ Nghiêm có hai người đàn ông đoản mệnh so với người khác, hại hắn chỉ có thể tự lực tự cường, dựa vào bản thân để kết thúc “truyền kỳ bi kịch” của nhà họ Nghiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.