Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 33: Chương 33




Chiến dịch quảng cáo offline đã kết thúc, nhưng điều đó không có nghĩa là Tổ kế hoạch sẽ được nhàn rỗi.
Ngay sau đó, cấp trên đã giao xuống một nhiệm vụ mới - quảng cáo trực tuyến.
Suy cho cùng, "Số hóa" và "Trẻ hóa" là hai trọng tâm chính của lộ tuyến mới.

Và tiếp thị kỹ thuật số chính là trọng điểm lớn nhất của quy trình quảng bá mở rộng.
Trong phòng họp, Tổ trưởng Giả Khắc Lâm đã mở một cuộc họp với các thành viên trong Tổ kế hoạch để thảo luận về kế hoạch sắp tới.
"Các quảng cáo trước đây của chúng ta đều liên quan đến giới trẻ, nhưng Kim tổng đã có nhấn mạnh rằng chúng ta cũng không thể bỏ qua nhu cầu của những người tiêu dùng trưởng thành.

Dù sao thì thương hiệu của chúng ta ngay từ đầu đã nhắm mục tiêu vào số lượng người tiêu dùng trong độ tuổi từ 20 đến 50.

Và tất nhiên những người tiêu dùng trưởng thành đó chính là Thị trường sẵn có của chúng ta, và không thể bị đánh mất." Giả Khắc Lâm cầm biên bản cuộc họp trong tay, rồi bắt đầu nhấn mạnh lần nữa, "Ý định của Kim tổng về đợt quảng cáo trực tuyến lần này chính là Chiều sâu, chiều rộng và mức độ phổ biến, nhằm thu hút được số lượng người tiêu dùng trẻ tuổi nhưng đồng thời cũng không thể bỏ qua những người tiêu dùng trưởng thành của thương hiệu, phải lôi kéo được sự chú ý của cả hai nhóm tuổi."
Tổ kế hoạch cúi đầu ghi chép cẩn thận.
Ace nói: "Kim tổng thật biết cách tạo nan đề cho người ta..."
"Thế này mà đã khó rồi à? Như hiện tại là đã tốt lắm rồi." Ái Lệ lại dùng thái độ của "tiền bối" để dạy bảo người khác, "Ông chủ cũ trước kia mới gọi là khó tính, yêu cầu gì cũng không đề cập hay nói năng rõ ràng gì hết, chỉ nói muốn có Khí thế rồi Tiên tiến các thứ, ai mà làm cho được? Còn không bằng giải thích rõ ràng như Kim tổng, công việc mới tiến hành thuận lợi hơn."
Giả Khắc Lâm gật đầu nói: "Đương nhiên là Kim tổng anh minh!"
Dù ở chỗ sếp không nghe được thì cũng phải cố gắng vuốt mông ngựa!
(*) nói chung là nịnh đó:)))
Đội ngũ Tổ kế hoạch dày công suy nghĩ, tăng ca suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng cho ra được một cái concept quảng cáo.

Bên trong đoạn quảng cáo đó sẽ có một rừng mỹ nữ, có người trẻ tuổi và cũng có cả những người trưởng thành, tất cả đều đeo những phụ kiện của Bảo Phạn Lưu, khung cảnh lộng lẫy mỹ lệ, cuối cùng vẫn phải kèm theo câu slogan của thương hiệu "Ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được Bảo Phạn Lưu".
Khi trình bày concept quảng cáo, vẫn chỉ có bốn người gồm Âu Văn, Kim Lan Thù, Tào Đại Đầu, Giả Khắc Lâm cùng nhau họp bàn.

Sau bản demo, Giả Khắc Lâm nói: "Nhiều người tiêu dùng trưởng thành cũng đều nhất trí cho rằng mình đang ở độ tuổi đẹp nhất.


Vì vậy, tôi nghĩ concept quảng cáo này sẽ bao gồm hết tất cả các nhóm tuổi mà chúng ta đang nhắm tới."
"Cô nói như vậy nghe cũng rất hợp lý." Tào Đại Đầu tán thành rồi lại tiếp tục hỏi, "Thế nhưng chẳng phải sẽ bỏ qua những người tiêu dùng phái nam sao?"
Giả Khắc Lâm bị hỏi có hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Vâng, ý kiến ​​của anh cũng rất đúng.

Chúng ta cũng có thể thêm hình ảnh nam giới vào đoạn phim thành phẩm, dù sao độ tuổi đẹp nhất cũng không có phân biệt giới tính."
"Nhưng tôi không nghĩ cái quảng cáo này của cô có liên quan đến kỹ thuật số chút nào." Dù sao thì Tào Đại Đầu cũng là người từ một công ty khoa học kỹ thuật chuyển đến đây, đối với mấy cái tiếp thị kỹ thuật số này càng lành nghề hơn Giả Khắc Lâm, "Đầu tiên, concept quảng cáo này của cô quá dài, so với quảng cáo TV truyền thống giống hệt nhau.

Thứ hai, cô có xác định được là nó sẽ được phát trên nền tảng nào chưa? "
Giả Khắc Lâm trả lời: "Chuyện này...!Tất nhiên là trên các nền tảng kỹ thuật số...!các nền tảng video chính thống."
"Cô định làm Ban-Aid* à?" Tào Đại Đầu lắc đầu, "Loại quảng cáo đó ngày càng ít được ưa chuộng.

Hơn nữa video quảng cáo dài như vậy không còn phù hợp với thị trường hiện tại, bây giờ ai nấy đều chuộng cách làm video ngắn."
(*) Band-Aid: Tên xuất phát từ iQiyi.

Kiểu quảng cáo này được gọi là "Ruyi Sticker" trong Tencent Video và "Creative Screen Bar" trong Youku.

Nghĩa của nó là lồng ghép quảng cáo vào các cảnh cụ thể hoặc điểm cảm xúc của khán giả.

Có diện tích nhỏ, hiển thị sản phẩm thương hiệu được lồng ghép với cốt truyện và không gây khó chịu cho khán giả đang xem.
Giả Khắc Lâm bị Tào Đại Đầu mỉa mai một hồi lâu, mất hết thể diện, cô nhìn sang Kim Lan Thù từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, nói: "Kim tổng còn chưa lên tiếng? Thì sao Tổ trưởng Tào lại đánh giá như vậy?"
Kim Lan Thù chậm rãi nói: "Đúng vậy thật, số lượt xem video quảng cáo về hàng xa xỉ đã giảm 85% so với cùng kỳ năm ngoái, đó là một sự thật không thể chối cãi."
Giả Khắc Lâm tức thì im bặt.
Tào Đại Đầu cười đắc ý: "Tôi nghĩ hay là tìm mấy minh tinh nổi tiếng cho họ live nền tảng phát sóng trực tiếp phổ biến nhất hiện nay, nhất định lượt tương tác sẽ rất tốt."

Giả Khắc Lâm phản đối: "Cái này mới đúng là nực cười! Tôi e rằng nó chỉ đáp ứng được nhu cầu của giới trẻ mà thôi? Người tiêu dùng trưởng thành có thể thích xem mấy minh tinh nổi tiếng trên các nền tảng phát sóng trực tiếp đó à?"
Tào Đại Đầu cho biết: "Nền tảng phát trực tiếp còn có nhiều người dùng trưởng thành hơn cô nghĩ đấy!"
Kim Lan Thù xem thử bản kế hoạch của tổ Tào Đại Đầu, hồi lâu mới chỉ ra: "Nền tảng này rất phổ biến, nhưng gần đây có mấy vụ bê bối, không thích hợp với chúng ta.

Đừng vì lợi nhuận trước mắt mà làm tổn hại hình ảnh của thương hiệu.

Tôi nghĩ làm theo cách này vẫn nên cẩn thận hơn một chút."
Ngọn lửa chiến thắng của Tào Đại Đầu cũng bị Kim Lan Thù dập tắt chỉ còn lại chút khói.
Kim Lan Thù chốt lại kế hoạch của cả hai người bằng bốn chữ: "Trở về làm lại."
Hai tổ vẫn phải tiếp tục làm việc.
Thực ra bản thân Kim Lan Thù cũng rất bận.
Tống Phong Thời xem tin tức ở nhà mới biết được lý do tại sao mấy ngày nay Kim Lan Thù bận tới mức chân không chạm đất như vậy.
Thì ra là Thái tử Quỳ Long gây chuyện.
Lữ thị vốn do Kim Lan Thù cứu sống trở về rồi giao cho Thái tử Quỳ Long, không ngờ Thái tử lại hủy đi hết thảy, làm cho nó trở về thời kỳ trước khi giải phóng, doanh thu quý vừa rồi giảm sút thê thảm, thành tích rất tệ hại.

Nhưng mà, Thái tử dù sao cũng là Thái tử, con trai ruột của Chủ tịch, cũng không thể cách chức chỉ sau khi mới qua một quý, vậy cũng rất khó coi.
Lão tổng của Quỳ Long bèn điều một người quản lý chuyên nghiệp đáng tin cậy qua đó, thế chỗ vị Thái tử bất tài, cũng coi như giữ thể diện trước mặt mọi người.
Không ngờ, Thái tử Quỳ Long biết mình sắp bị thế chỗ, vò mẻ chẳng sợ nứt, ra sức làm xằng làm bậy, quậy cho rối tung cả công ty, còn truyền ra scandal quấy rối tình dục với cấp dưới.
Những nhãn hàng xa xỉ bọn họ đều rất coi trọng hình ảnh thương hiệu, sao có thể để xảy ra chuyện như vậy được?
Quỳ Long lão tổng ngay lập tức yêu cầu Lữ thị ra thông báo khẩn cấp thu hồi chức tổng giám đốc của con trai mình, đồng thời để Kim Lan Thù đang làm việc xuyên đại dương tạm thời giữ chức tổng giám đốc Lữ thị.
"Cậu yên tâm đi," Chủ tịch xoa dịu Kim Lan Thù, giọng điệu còn yêu chiều hơn cả con ruột, "Tiền lương kỳ này nhất định sẽ thưởng gấp đôi cho cậu."
"Gấp đôi? Ông coi tôi giống như một thằng ăn mày sao?" Giọng điệu của Kim Lan Thù còn ngỗ nghịch hơn cả mấy thiếu niên nổi loạn.
Chủ tịch hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ừm, cứ dựa theo yêu cầu của cậu đi."

"Được thôi," Kim Lan Thù nói, "Quyền chọn mua cổ phiếu..."
"Đương nhiên, không thành vấn đề." Lão Chủ tịch mỉm cười, "Tôi rất quý trọng nhân tài..."
"Được rồi," Kim Lan Thù không thèm nghe mấy lời vô nghĩa đó, "Sắp tới để trợ lý của ngài đem cho tôi một bản hợp đồng, tôi xem qua cảm thấy OK thì mới ký kết rồi bắt tay vào làm việc."
Lão chủ tịch đồng ý, thầm nghĩ thế mà Kim Lan Thù còn gọi được một tiếng "Ngài", thật là con mẹ nó lịch sự.
Kim Lan Thù cư xử thô lỗ với Chủ tịch như vậy, cũng không phải là do bản chất của hắn vốn đã thô lỗ sẵn.

Nhưng thực ra trong bụng hắn đang tràn ngập lửa giận, cùng một nỗi oán niệm sâu sắc "Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân " đối với lão sếp của mình.
(*) "Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân" ý chỉ khi người ta có việc mới tìm đến mình, còn khi không cần thì mặc xác không quan tâm.
Lúc đầu là ông yêu cầu tôi bàn giao Lữ thị, bây giờ lại gọi tôi về?
Coi tôi thành cái giống gì?
Có lẽ chính là loại oán niệm này.
Chủ tịch Quỳ Long hiểu được điều đó, nên từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ một thái độ khiêm nhường.
Về phần Lữ Thị, sau khi cơn khủng hoảng đi qua, Kim Lan Thù cũng không ép bản thân phải làm việc quá sức, hắn chỉ đưa một vài nhân viên tài giỏi có quen biết vào mấy vị trí tương ứng, công ty ngay lập tức có thể hoạt động năng suất trở lại.

Vốn Lữ thị là một thương hiệu rất tốt, lúc đầu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để phát triển vững mạnh, nếu lần này không phải do bị Thái tử quậy cho loạn hết cả lên thì doanh thu chắc cũng sẽ không bết bát như vậy.
"Ngu xuẩn." Kim Lan Thù cảm xúc dâng trào mãnh liệt chửi bới vị thái tử đang cách xa cả cái đại dương, "Cha hắn thì rất tài giỏi, sao có thể sinh ra một đứa con ngu xuẩn như vậy?
Tống Phong Thời đang ăn cơm cùng với Kim Lan Thù chậm rãi nuốt xuống ngụm thức ăn trong miệng, sau đó nói: "Đến cậu mà còn thừa nhận rằng ông ấy rất tài giỏi? Vậy chắc cũng không đến nỗi nào."
"Nếu ông ta không giỏi giang, thì mắc gì tôi phải chạy tới làm việc dưới trướng ổng?" Giọng điệu của Kim Lan Thù rất tự nhiên.
"Tôi tưởng là do cậu bất mãn với ông ấy."
"Không ai có thể hài lòng với chính ông chủ của mình." Kim Lan Thù quả quyết.
Tống Phong Thời cười nói: "Ừm, nhưng không biết ông ấy có thật sự từ bỏ vị thái tử này chưa? Dù sao vẫn là con trai ruột mà."
"Làm con của ổng, cho dù không phải là tổng giám đốc, hắn mỗi ngày cũng chỉ có thể nằm ở nhà tiêu tiền hưởng thụ, có làm được cái ích lợi gì?"
Tống Phong Thời lại cau mày nói: "Chỉ là sản nghiệp của gia tộc ông ấy rất đồ sộ, nếu đúng vậy thì không còn người nối tiếp được nữa à?"
"Cũng không đến mức đó, theo như tôi biết, ông ta có một đứa con gái đang sống ở Đức, ở Trung Quốc thì có một đứa con trai, ở mấy nước khác chắc là vẫn còn nữa."
Tống Phong Thời mí mắt giật giật: "Ổng còn truyền tải tình yêu đi khắp thế giới nữa hả?"
"Đúng vậy, thế nên tôi mới nói nhân phẩm của ông ta hết xài rồi." Kim Lan Thù làm ông chủ thì bị người ta đàm tiếu sau lưng, nên hắn cũng tranh thủ sau lưng nói xấu ông chủ của mình một chút, "Nhưng cho dù số ông ta xui xẻo như nào đi nữa, đẻ ra một đàn con đều không có đầu óc kinh doanh, thì ổng vẫn còn có thể tìm mấy tên quản lý đến để điều hành doanh nghiệp, làm người phát ngôn hay gì đó."
Tống Phong Thời lập tức cười nói: "Vậy thì cậu nên cố gắng cạnh tranh với mấy người khác, giành lấy cơ hội làm người phát ngôn cho Tập đoàn Quỳ Long đi."
"Tôi không có hứng thú." Kim Lan Thù vừa nói vừa dùng đũa bới thức ăn lên, "Này, sao cậu xào nhiều ớt xanh như vậy? Món này rốt cuộc là thịt xào ớt xanh, hay là thịt trộn ớt xanh thế?"

Tống Phong Thời không khỏi tức giận: "Ăn nhiều ớt xanh, tốt cho sức khỏe!"
Kim Lan Thù ăn cơm ở nhà Tống Phong Thời, sau khi ăn xong thì bật TV lên nhàn nhã xem, rất giống phong cách của một đại gia.
Tống Phong Thời không dám mở miệng nhờ Kim Lan Thù rửa bát giúp, bèn ẩn ý nói: "Nấu cơm xong còn phải rửa bát, mệt quá đi!"
Kim Lan Thù thản nhiên đáp: "Thế à? Vậy thì sao cậu không mua máy rửa bát?"
Tống Phong Thời bị câu hỏi ngược lại này của Kim Lan Thù làm cho sững sờ.
Một lúc sau, Tống Phong Thời mới hoàn hồn: "Cậu nhìn thử coi tôi có thể đặt cái máy rửa bát đó ở đâu trong căn bếp nhỏ hẹp của ngôi nhà tồi tàn này chứ?"
"Đúng là vậy thật." Kim Lan Thù sờ cằm suy nghĩ, "Vậy sao cậu không mua một căn nhà lớn hơn đi?
Câu hỏi "Sao cậu không mua máy rửa bát?" vừa rồi thì Tống Phong Thời vẫn còn có thể tiếp nhận được, nhưng hiện tại cái câu "Sao cậu không mua một căn nhà lớn hơn?" này thật sự khiến Tống Phong Thời tức muốn ói máu.
Tống Phong Thời tức giận nói: "Mua căn nhà lớn? Cậu cho tiền?"
Kim Lan Thù dường như cũng bị hỏi đến có chút sững sờ.
Tống Phong Thời thấy vẻ mặt đó của Kim Lan Thù, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng có một lần cậu so võ mồm thắng hắn, cảm thấy có chút đắc ý.
Tuy nhiên, Kim Lan Thù chỉ sững sờ khoảng hai giây sau liền trả lời: "Cũng không phải không thể."
Tống Phong Thời suýt chút nữa đã té từ trên sô pha xuống đất.
Cậu không biết hiện tại Kim Lan Thù là đang nghiêm túc hay chỉ đang nói đùa...
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, có lẽ chỉ vì hắn muốn giữ sĩ diện nên mới miễn cưỡng nói ra một câu như vậy.
Ai lại vô duyên vô cớ mua không cho người ta nguyên căn nhà lớn làm gì? Chuyện như này, chỉ có cha ruột mới làm được thôi!
Tống Phong Thời "thức thời" từ chối: "Cậu có cho tôi cũng không cần.

Tôi vẫn thích cái căn nhà nhỏ này hơn."
Kim Lan Thù nói: "Là do mắt thẩm mỹ của cậu không được tốt thôi."
Tống Phong Thời xém chút lại thổ huyết: Đúng vậy! Nếu như mắt thẩm mỹ của tôi tốt, thì tôi còn có thể thích cậu được à?
Kim Lan Thù đứng dậy, xắn tay áo sơ mi lên.
"Gì vậy?" Tống Phong Thời mang vẻ nghi hoặc nhìn Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù nói: "Không phải cậu nói rửa bát mệt sao?"
Sau đó, Kim Lan Thù liền dứt khoát đi vào trong gian bếp, bắt đầu rửa bát đũa.
Tống Phong Thời sửng sốt: Kim Lan Thù vẫn còn có thể nghe hiểu tiếng người được nè!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.