Kim Lan Thù vẫn còn trên giường Tống Phong Thời thì nhận được một cuốc điện thoại xuyên đại dương của Chủ tịch Quỳ Long.
"Lão sếp rác rưởi gì thế này..." Kim Lan Thù thầm mắng ông chủ trong lòng, chống người dậy đi ra phòng khách nghe điện thoại để không quấy rầy giấc ngủ ngon của người bên gối.
Kim Lan Thù đóng chặt cửa phòng ngủ, ngồi xuống ghế sô pha đặt ở giữa phòng khách, xong xuôi mới bắt đầu nhận cuộc gọi của Chủ tịch Quỳ Long.
"Ầy dà, cậu ăn cơm chưa?" Chủ tịch Quỳ Long dùng cách chào hỏi mà người Trung Quốc thường dùng để bắt chuyện, như muốn rút ngắn khoảng cách với Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù cảm thấy bực bội: "Sếp à, chỗ chúng ta lệch nhau 7 tiếng."
Chủ tịch Quỳ Long vẫn mặt dày cười nói: "À! Ra thế! Hahaha! Cậu vẫn còn chưa ngủ?"
"Đang nằm ngủ." Kim Lan Thù mang vẻ thờ ơ nói, "Có chuyện gì quan trọng?
Chủ tịch Quỳ Long dường như đã quá quen với sự "Ngỗ nghịch" của người cấp dưới này, bèn nói: "Chuyện là thế này, không phải tôi có một đứa con trai ở Trung Quốc à?
Kim Lan Thù nói: "Thì sao?"
"Nó ấy, năm nay vừa tốt nghiệp từ một trường đại học có tiếng.
Tôi muốn cho nó thực tập ở Bảo Phạn Lưu, cụ thể chính là muốn cho nó ở bên cạnh học hỏi kỹ năng quản lý xuất sắc của cậu, cậu thấy sao?"
— Kỹ năng của tôi? Vậy thì có lẽ tám phần cậu ta cũng không học được.
Mặc dù Kim Lan Thù có chỉ số EQ thấp, nhưng cũng không vô lễ đến mức đem những lời này nói ra khỏi miệng, chỉ lạnh nhạt trả lời: "Tôi không dám nhận."
— Con mẹ nó cậu thì có gì mà không dám?
Chủ tịch Quỳ Long vẫn giữ vững vẻ tươi cười, nói: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi! Cậu cứ thoải mái sai bảo nó, nên mắng thì mắng, nên phạt thì phạt, không cần coi nó như con trai của tôi!"
Kim Lan Thù thầm nghĩ: Nếu tôi không coi cậu ta như con trai của ông, thì ông nghĩ tôi sẽ để một đứa con nít miệng còn hôi sữa đến làm việc bên cạnh tôi à?
Kim Lan Thù cúp máy, xoay người trở lại phòng ngủ, cẩn thận mở ra cửa phòng ngủ, rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Lão Chủ tịch của Tập đoàn Quỳ Long luôn đi theo chủ nghĩa độc thân, không bao giờ kết hôn, người được gọi là "Thái tử Quỳ Long" cũng không phải là con trong giá thú.
Đương nhiên, người Pháp cũng không có quan tâm đến việc này.
Trong đám con cái của ông ta thì hắn là đứa đầu lòng, mẹ mất sớm nên được ông ta nuôi dưỡng bên người từ nhỏ, đặc biệt cưng chiều, mọi người bèn âm thầm công nhận hắn là "Thái tử".
Còn đứa con trai của ông ta ở Trung Quốc là do một nữ nhân Trung Quốc sinh ra.
Nữ nhân Trung quốc đó họ Gia, cho nên đứa con ở Trung Quốc này cũng mang họ Gia, tên là Gia Ngu.
Chỉ nghe mỗi cái tên này, thì không ai có thể nghĩ ra được rằng cậu ta chính là con trai của Chủ tịch Quỳ Long.
Lão Chủ tịch của Tập đoàn Quỳ Long cố tình muốn giữ kín về lai lịch của "đứa con trai" này, vì vậy, không ai trong nội bộ Bảo Phạn Lưu, ngoại trừ Kim Lan Thù, biết được lai lịch của Gia Ngu, bao gồm cả Âu Văn.
Tuy nhiên, việc phía trên Văn phòng Tổng giám đốc của Bảo Phạn Lưu bất ngờ tuyển chọn một cái "thực tập sinh" như này, cũng đủ khiến nhiều người phải suy ngẫm.
Tất cả đều nhất trí cho rằng, trong chuyện này nhất định có nội tình gì đó.
Ngày đầu tiên Gia Ngu đi làm đã nhận được rất nhiều ánh mắt nghi hoặc của mọi người trong Văn phòng Tổng giám đốc.
Cậu chàng là một người có vẻ ngoài trông rất thanh tú, hiền lành hòa nhã, mặc một bộ vest ôm sát cơ thể, chân đi giày da, gặp ai cũng cười chào hỏi, rất làm người ta có thiện cảm.
Kim Lan Thù để Gia Ngu đi theo Âu Văn học việc.
Nói thật là hắn cũng lười hầu hạ cái vị "Hoàng thân quốc thích" này.
Âu Văn cũng không biết nội tình của chuyện này, nên đã tự mình đến văn phòng của Kim Lan Thù để hỏi: "Ngài muốn tôi dạy cho cậu ta cái gì?"
"Dạy cái gì?" Kim Lan Thù nghĩ đến là buồn cười, "Sao cậu đột nhiên lại nổi hứng Lên mặt dạy đời người ta thế? Còn về việc dạy cái gì? Đây là công ty, không phải trường học, ai rảnh mà đi dạy mấy thứ như kiến thức và kỹ năng cơ chứ? Công việc của riêng cậu còn chưa đủ nhiều? Cậu cứ tùy tiện sai bảo cậu ta làm chút gì đó để giết thời gian đi.
"
Âu Văn gật đầu đồng ý.
Ngoài ra, những gì Kim Lan Thù nói cũng khiến Âu Văn cảm thấy nhẹ nhõm, bởi anh đã quá bận rộn với công việc, căn bản không có thời gian để ý đến cậu người mới này.
Anh cũng không muốn tốn thời gian hướng dẫn người mới, hiện tại lại được Kim Lan Thù hạ "Thánh chỉ", trong lòng rất chi là thoải mái nhẹ nhõm, sau khi quay về văn phòng thì chỉ chọn ra một số việc nhẹ nhàng, không quan trọng rồi để Gia Ngu làm.
Giả Khắc Lâm từ Tổ kế hoạch và Tào Đại Đầu từ Tổ tiếp thị lại đến Văn phòng Tổng giám đốc.
Âu Văn tự giác đứng dậy đi vào văn phòng, thế nhưng đúng lúc này, Gia Ngu lại kéo tay áo Âu Văn nói: "Âu Tổng, tôi có thể cùng đi họp được không? Chỉ giúp lập biên bản thôi cũng được."
Âu Văn cười nói: "Không cần đâu.
Trước tiên hãy hoàn thành công việc của cậu đi đã."
Gia Ngu nói: "Vậy thì để tôi đi pha cho mọi người một tách trà."
Khi Kim Lan Thù, Âu Văn, Tào Đại Đầu và Giả Khắc Lâm đang chuẩn bị bắt đầu cuộc họp, liền thấy Gia Ngu bước vào rót trà.
Sau khi rót trà xong, Gia Ngu cũng ngồi xuống, cầm lấy máy tính, xung phong nhận việc: "Để tôi giúp mọi người lập biên bản.
"
Kim Lan Thù suy xét đến việc đây là con trai của sếp mình, người ta đã chủ động đề nghị nên cũng không dễ dàng từ chối, chỉ đành nói: "Ừm, vậy thì cậu làm đi."
Tào Đại Đầu đưa ra một ý tưởng mới: "Chúng ta có thể tổ chức một cái real people campaign."
"Cái này có phải hơi mạo hiểm không?" Giả Khắc Lâm là người đầu tiên không đồng ý, "Anh thấy đợt real people campaign của Dior với mẫu túi yên ngựa chưa? Không biết họ tìm đâu ra mấy cô gái không nổi tiếng còn ăn mặc hở hang đến để quay quảng cáo.
Có biết nó đã bị bao nhiêu người phê bình là phản cảm không? Anh mà không mời được những ngôi sao lớn, người mẫu nổi tiếng rồi cùng đường lại tìm mấy người nghiệp dư đến để quay chụp, một khi nó không phù hợp với quan niệm của người tiêu dùng thì sẽ rất dễ dẫn đến một làn sóng bình luận tiêu cực trên diện rộng!"
Tào Đại Đầu lắc đầu nói: "Đúng vậy, đợt quảng cáo túi yên ngựa đó của Dior đã bị rất nhiều người phê bình là phản cảm, quê mùa, và cũng có hàng nghìn bình luận châm biếm các cô gái trong đợt quảng cáo.
Nhưng trong thế hệ kỹ thuật số này, Đen là thành Đỏ, còn Đỏ lại có nghĩa là Đen! Cô có biết số liệu của video quảng cáo bị chửi té tát đó tốt như thế nào không? Cô có biết rằng túi yên ngựa cũng đã trở thành mặt hàng hot nhất trong mấy năm nay không? Tôi chỉ là cảm thấy chúng ta không nên dùng minh tinh, mà nên dùng những người bình thường tham gia vào đợt tuyên truyền lần này, để khơi dậy sự đồng tình và bàn luận của công chúng.
Dù có đen đến mấy cũng thì sẽ được công nhận! "
Giả Khắc Lâm á khẩu không phản bác được, lập tức quay sang hỏi Kim Lan Thù: "Kim tổng nghĩ như thế nào?"
Kim Lan Thù nói: "Bây giờ muốn làm digital marketing thì tất nhiên phải chú ý đến tính tương tác.
Tôi cảm thấy ý tưởng làm real people campaign này rất tốt.
Nhưng tôi không nghĩ khái niệm Đen thành Đỏ này là tốt.
Suy cho cùng, giá trị của một thương hiệu xa xỉ như chúng ta là rất quan trọng, việc kéo tụt hình tượng chỉ để tạo ra một mẫu sản phẩm hot, xét về tính lâu dài thì nó không đáng.
"
Giả Khắc Lâm gật đầu nói: "Tức là không được?"
Kim Lan Thù lại nói tiếp: "Nếu như nhắc đến real people campaign thì cũng có những trường hợp thành công, chẳng hạn như Love in Tanabata của Tiffany vừa mang hơi hướng bình thường những cũng vừa giữ vững được sự cao cấp.
Nếu được như vậy thì tôi sẽ ủng hộ.
"
Tào Đại Đầu ho khan hai tiếng: "Thế à..."
Ban đầu, ý tưởng của Tào Đại Đầu là tạo ra một câu chuyện giật gân với tiêu đề « Chính cung đánh ghen tiểu tam trên phố, xé nát bộ đồ Bảo Phạn Lưu của người ta rồi bị bắt đền 15 vạn ».
Với lại, chẳng phải Kim tổng đã giới hạn độ tuổi trong khoảng từ 20 đến 50 tuổi sao? Chính cung dự định sẽ tìm một người trong độ tuổi 50, đúng kiểu hoa tàn ít bướm, một người bình thường không có gì nổi trội, mặc đồ hàng rong trông khá luộm thà luộm thuộm.
Còn về phần cô tiểu tam thì sẽ tìm một người 20 tuổi, là một mỹ nhân, khoác lên mình một thân quần áo Bảo Phạn Lưu, so với chính cung thì khác xa một trời một vực.
Nhất định có thể khuấy động dư luận! Cuối cùng còn phải kiếm được vài KOL dẫn dắt dư luận theo hướng "Cho nên phái đẹp nhất định phải mua đồ của Bảo Phạn Lưu", lại bỏ ra ít tiền để đẩy lên hotsearch, nó chắc chắn sẽ hot hòn họt.
Hiện tại nghe ý kiến của Kim tổng...
Nghĩ lại, vẫn nên đừng nói ra thì hơn.
Nhất định sẽ bị Kim tổng thẳng tay phê bình.
Khi Giả Khắc Lâm trở về Tổ kế hoạch, lập tức đề xuất ý định làm real people campaign cho mọi người trong tổ, đồng thời nhấn mạnh: "Tôi thấy ý của Kim tổng là muốn quảng bá rộng rãi nhưng không thể đi theo hướng tiêu cực.
Nó vừa phải thanh lịch và tao nhã..."
Các thành viên trong tổ cũng bị làm khó.
Ace và Tống Phong Thời cùng nhau thảo luận về những ý tưởng mới trong phòng giải lao, nhưng cuộc thảo luận lại không thể đi đến hồi kết.
Bị làm khó dễ, Ace bực bội nói: "Cũng không lạ khi anh ta cứ độc thân mãn kiếp như vậy! Có mỗi cái quảng cáo trực tuyến mà vừa muốn phải thanh lịch rồi còn tao nhã, thế nếu anh ta tìm vợ không được thì cứ đi tìm đại một em bồ hay một con điếm à? "
Nghe lời bình luận này, Tống Phong Thời đang uống nước vô tình bị sặc: "Khụ khụ..."
Ace cười: "Cậu sao vậy? Bị tôi dọa sợ rồi? Không sao đâu mà, ở đây chỉ có mỗi tôi với cậu, Kim Tổng cũng không nghe thấy!"
"Anh nói cũng hơi quá..." Tống Phong Thời đặt tách trà xuống, trầm mặc một hồi mới nói: "Với lại, Kim tổng là GAY..."
"Hả?" Ace ngạc nhiên.
Tống Phong Thời thật sự không muốn cùng Ace tiếp tục nói chuyện, liền xoay người rời đi.
Tại văn phòng tổng giám đốc, mọi người biết chuyện Gia Ngu cố chấp chen vào cuộc họp, đều cảm thấy người mới này quá háo thắng, muốn mau chóng được thăng chức.
Nhưng Âu Văn vẫn như cũ tỏ ra lịch sự với Gia Ngu, bởi vì anh cảm thấy sau lưng Gia Ngu nhất định có người chống.
Tuy không biết Gia Ngu là con trai của vị sếp lớn nào, nhưng anh biết một điều là Gia Ngu hiện tại đang ở cùng một khách sạn với Kim Lan Thù.
Với lại, Gia Ngu cũng có đãi ngộ giống như Kim Lan Thù, được công ty chịu trách nhiệm chi trả tiền phòng, mỗi tháng còn có tiền trợ cấp.
Ngay lúc tan làm thì trời lại mưa, Kim Lan Thù ra khỏi văn phòng, vừa định về khách sạn nhưng chợt liếc thấy Gia Ngu đang chầm chậm tiến về phía mình.
"Có chuyện gì?" Kim Lan Thù quay đầu nhìn Gia Ngu.
Gia Ngu giống như đang muốn thăm dò gì đó, giọng điệu khá dè dặt: "Ừm...! Trời mưa, tôi không mang theo dù...!Không biết ngài có tiện đường đưa tôi đi một đoạn được không?"
"Ừ." Kim Lan Thù cảm thấy yêu cầu này cũng không quá đáng.
Hơn nữa, dù sao đây cũng là con trai của sếp mình.
Kim Lan Thù tuy thường ngày luôn mang dáng vẻ "Không tuân lệnh cấp trên", nhưng thật ra thì hắn cũng không phải là loại người vô tâm.
Hắn cùng Gia Ngu bước vào bãi đậu xe rồi lên xe chuẩn bị ra về
Mà cũng thật trùng hợp, khi Tống Phong Thời đang lấy xe ở bãi đậu xe thì lại nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đang đi bên canh Kim Lan Thù, hai người vừa cười cười nói nói vừa tiến vào trong xe.
"Đó...!Đó là ai vậy?" Tống Phong Thời có chút kinh ngạc, tại sao đột nhiên lại có một người xa lạ nhảy đến bên cạnh Kim Lan Thù?
Mình có nên đi theo sau quan sát không?
Không, không được, thế chẳng phải là đang "theo dõi" à?
Đúng là rất nực cười!
Mình với Kim Lan Thù cũng không có quan hệ gì, thì mắc gì phải đi theo dõi Kim Lan Thù?
Hơn nữa, lùi lại mười vạn bước, cho dù mình có là người của Kim Lan Thù thì cũng không thể làm cái loại chuyện rình rập theo dõi này được!
Làm sao một người có phép tắc, có đạo đức như mình, Tống Phong Thời lại có thể đi làm cái loại chuyện như vậy được cơ chứ?
Tuyệt đối không có khả năng.
Nửa giờ sau, Tống Phong Thời đã bám theo sau xe của hai người họ về đến khách sạn.
"Trời ạ..." Tống Phong Thời sắc mặt tái nhợt, tay cầm vô lăng phát run, "Bọn họ cùng nhau vào khách sạn...".