Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 63-2



Có vẻ đối phương mới trả lời hai câu, sắc mặt Kim Lan Thù nhất thời cứng đờ.

Anh sửng sốt nửa phút mới nói: “Là bà.”

Nghe thấy giọng điệu có vẻ xa lạ nhưng có lại phần quen thuộc, vừa bất ngờ vừa có phần tình cảm này — Tống Phong Thời liền nghĩ: Đây… chẳng lẽ là bạn trai cũ?

Kim Lan Thù nắm chặt điện thoại, liếc nhìn Tống Phong Thời rồi cầm điện thoại đi ra ban công thông với văn phòng.

Tống Phong Thời nhìn theo bóng lưng Kim Lan Thù biến mất phía sau cánh cửa, trong lòng ngũ vị tạp trần: Cậu ấy cố ý đi đến ban công nghe điện thoại, khẳng định là vì không muốn mình nghe được… Là ai? Rốt cuộc người gọi điện tới là ai?

Xét theo phản ứng của Kim Lan Thù, chỉ sợ là sự tồn tại này còn có tính uy hiếp hơn cả Phó Thừa!

Là bạn trai cũ sao?

A…

Bây giờ Kim Lan Thù và Tống Phong Thời chỉ cách nhau một bức tường, cánh cửa cũng không đóng…

Nếu muốn nghe trộm…

Không, một người có tri thức và hiểu lễ nghĩa như Tống Phong Thời mình đây…

Làm sao có thể nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại?

Sau một phút, Tống Phong Thời đã víu lấy khe cửa mà nghe trộm.

Âm thanh của Kim Lan Thù vẫn rất lớn: “Ngài không cần để ý tới con, cũng không cần lo lắng, bây giờ con có bạn trai rồi, cậu ấy cũng đối xử rất tốt với con, phục vụ cực kỳ tốt.” (*)

Nghe đến đây, trong lòng Tống Phong Thời có chút nhẹ nhõm, lại có chút buồn bực: Xem ra đó thật sự là bạn trai cũ… Tuy rằng lời nói ấy có ý bênh vực mình, nhưng việc dùng từ ‘phục vụ’, nghe như thể địa vị của tôi rất thấp nha…

Kim Lan Thù nói vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nhưng người bên kia cũng không vừa: “Vậy tao đi chết đây! Nhìn tao chết rồi mày mới hài lòng có phải không? Ngày mai tao liền chết!”

“Ngày mai, làm gì có nhiều ngày mai như vậy!” Kim Lan Thù nói: “Ngài là giáo viên dạy tiếng Trung đó, chuyện này mà cũng không biết sao?”

Đối phương tức giận đến muốn ôm ngực ngã xuống đất.

Tống Phong Thời càng nghe càng ngạc nhiên: Kim Lan Thù có quan hệ với một giáo viên dạy tiếng Trung Quốc?

Trời đất chứng giám.

Kim Lan Thù thật sự chưa từng quen với giáo viên dạy tiếng Trung nào.

Anh oán hận cúp điện thoại, Tống Phong Thời lập tức lui về chỗ ngồi, giả bộ không biết gì hết. Kim Lan Thù đẩy cửa trở về, thấy cậu vẫn ngồi đó liền hỏi: “Sao cậu còn ở đây?”

Tống Phong Thời có chút sợ hãi, nói: “Tại sao tôi không thể ở? Tôi quấy rầy cậu sao?”

“Không.” Kim Lan Thù nói.

Tống Phong Thời suy nghĩ một chút: “Vừa rồi ai mới gọi điện vậy?”

Kim Lan Thù không ngờ cậu lại hỏi câu này.

Nhưng suy nghĩ một chút, anh vẫn quyết định nói thật: “Là mẹ tôi.”

“A?” Tống Phong Thời ngẩn ra: “Mẹ…? Là mẹ cậu?”

Kim Lan Thù nói với giọng điệu hơi áy náy: “Phải. Bà ấy đề nghị đến sống cùng chúng ta.”

“Cái gì?” Tống Phong Thời cực kỳ kinh ngạc.

“Đúng vậy, tôi không biết tại sao đột nhiên bà ấy lại nghĩ đến tôi.” Giọng điệu của Kim Lan Thù khá bình thản: “Yên tâm, tôi đã từ chối bà ấy.”

Tống Phong Thời lại trở nên bất an: “Để bà ấy một mình như vậy có ổn không?”

“Tại sao không thể?” Kim Lan Thù kỳ quái hỏi: “Bà ấy là người lớn, lại có tay có chân, lẽ nào có thể chết đói?”

“Nhưng… kia, đó là mẹ cậu đó?” Tống Phong Thời nói.

Kim Lan Thù nói: “Cậu có biết từ ‘mẹ cậu’ thường được dùng trong hoàn cảnh nào không?”

Tống Phong Thời có chút lúng túng: “Chửi bậy sao?”

“Đúng thế.” Kim Lan Thù gật đầu: “Sau này đừng nói những lời tục tĩu như vậy nữa. Ngoan.”

Tống Phong Thời vẫn có chút không yên lòng, nhưng thấy thái độ này của Kim Lan Thù nên cũng không tiện nói gì.

Nhìn thế này, Kim Lan Thù thật sự rất lạnh lùng.

Đồng thời, Hà Ngọc Dung cũng nhanh chóng phát hiện ra rằng Kim Lan Thù thực sự rất lạnh lùng.

Quản lý của Hà Ngọc Dung một mực thuyết phục cô: “Cứ như vậy mà phá vỡ hợp đồng thì thật sự không tốt! Cô sẽ mất rất nhiều tiền đấy!”

Hà Ngọc Dung nói: “Không phải Chu Dực Dực bên phía Quỳ Long đã nói rồi sao? Hắn có thể giúp chúng ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”

“Nhưng mà,” Người quản lý vẫn lo lắng: “Chuyện này cũng sẽ gây ảnh hưởng đến danh dự của cô.”

Hà Ngọc Dung lại nói: “Ban đầu tôi cũng không muốn gây ra nhiều rắc rối như vậy! Nhưng hãy nhìn xem, ai đã gây rắc rối trước? Nghĩ đến chuyện ‘Vân Tưởng’ đã gây ra vụ dội mực vào áo lông thú, tôi liền tức giận! Tuyệt đối không thể hợp tác!”

Đồng thời, Hoàng Lão Nhiệt cũng ôm nhiệm vụ đến tìm Hà Ngọc Dung. Hà Ngọc Dung lại chết cũng không chịu thỏa hiệp, vừa nghĩ đến chuyện chiếc áo kia đều do người ta hãm hại, lại nghĩ tới lúc ở ‘Vân Tưởng’ luôn bị Kim Lan Thù khiêu khích, cô nàng liền không thoải mái.

Bây giờ, Chu Dực Dực đã đồng ý giúp cô trả tiền bồi thường thiệt hại và những bộ váy cao cấp, cô nàng càng tự tin hơn.

Hoàng Lão Nhiệt thấy không khuyên được Hà Ngọc Dung, liền nói: “Vậy quên đi!”

Hà Ngọc Dung lại có chút không đành lòng, hỏi Hoàng Lão Nhiệt: “Vậy cậu phải làm sao?”

Hoàng Lão Nhiệt cười lạnh: “Tôi đã chịu đựng vị sếp xấu tính như Kim Lan Thù đủ lâu rồi! Tôi đã ở bên cậu ta lâu như vậy, nhưng cậu ta lại để một tân binh vô danh trèo lên đầu tôi. Tôi không muốn tiếp tục làm việc cho công ty nho nhỏ của cậu ta nữa, tôi nổi tiếng như vậy, còn sợ rằng không tìm được công việc khác chắc?”

Hà Ngọc Dung liền kéo Hoàng Lão Nhiệt lại, nói: “Được, chúng ta mặc kệ cậu ta! Cùng đi uống một chén!”

Hai người đang muốn chúc mừng ‘thoát được ác ma Kim Lan Thù’, nhưng không ngờ, người quản lý lại chạy vào với vẻ mặt đen như màu đất, nói: “Cô lên mạng xem đi! ‘Vân Tưởng’ đã đưa ra tuyên bố!”

“Cái gì?” Hà Ngọc Dung vô cùng kinh ngạc, thất thần nhìn Hoàng Lão Nhiệt.

Người đại diện dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Hà Ngọc Dung, nhất định cô phải xin lỗi bọn họ!”

Các đoạn video giám sát tại xưởng của Vân Tưởng, đã được lan truyền khắp nơi trên mạng xã hội. Những clip này ghi lại một cách chân thực ‘việc ác’ của Hà Ngọc Dung: phì phèo thuốc lá trên sân thượng, giẫm lên sườn xám và tạt sơn vào người Tống Phong Thời ngay trong xưởng.

Vân Tưởng cũng đưa ra tuyên bố, cáo buộc Hà Ngọc Dung thiếu chuyên nghiệp, đùa giỡn với những tên tuổi lớn, thô lỗ với nhân viên, làm hỏng những bộ váy cao cấp đắt tiền, v.v.

“Một lần không thành công, liền làm hai lần, đánh cho đến khi nhớ kỹ,” Giọng nói của Kim Lan Thù tràn đầy kiêu ngạo: “Cho cô ta biết ai là người cô ta không thể đụng tới.”

Mà Tống Phong Thời lại thở dài: “Thật ra, là tôi tính kế cô ấy trước, cô ta dội lại một lần cũng xem như công bằng. Giờ phải dùng cách cứng rắn thế này, thực ra chúng ta cũng có trách nhiệm.”

“Ngoài ra còn có vấn đề của Hoàng Lão Nhiệt và Trình Cẩm… Nếu trở lại lúc trước, thì liệu có cách giải quyết nào tốt hơn hay không? Cái gọi là, gặp bất bình phải kêu…”

Kim Lan Thù lại cắt ngang đạo lý của Tống Phong Thời, anh chỉ nói: “Trong mối quan hệ giữa con người với nhau, hoặc là gió đông áp đảo gió tây, hoặc là gió tây áp đảo gió đông. Chỉ xem ai mạnh hơn và ai có thể giành được thắng lợi mà thôi.”

Tống Phong Thời không thể đồng ý: “Cách giao tiếp của cậu luôn khăng khăng áp đảo đối phương, thực sự là…”

“Thật sự rất đẹp trai!” Kim Lan Thù thản nhiên cười nói.

Tống Phong Thời thực sự bất lực.

(*) Tiếng Trung không chia ngôi rõ ràng như tiếng Việt, vậy nên tiểu Tống có nghe lỏm cũng chỉ có thể nghe ra ngôi tôi – cậu mà thôi, vậy nên mới đoán mò đó là bạn trai cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.