Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 64



Tỷ lệ nhấp vào video ‘phá hoại’ của Hà Ngọc Dung trong xưởng của ‘Vân Tưởng’ vẫn tăng đều đặn. Mặc dù đoàn đội của Hà Ngọc Dung có ý định loại bỏ ảnh hưởng, nhưng phía Vân Tưởng cũng đang ngầm thúc đẩy. Không còn gì có thể ngăn cản tốc độ lan truyền của video này.

“Tại sao…” Sống lưng Hà Ngọc Dung phát lạnh: “Tại sao lại có những đoạn phim này?”

Người quản lý nói: “Thoạt nhìn thì đều là video giám sát. Phân xưởng là trung tâm phát triển sản phẩm của bọn họ, có lắp đặt video giám sát cũng không có gì lạ! Cô thật là! Sao cô có thể bất cẩn như vậy?”

Hà Ngọc Dung biến sắc.

Lần này Kim Lan Thù nói rất đúng, nhất định Hà Ngọc Dung sẽ phải xin lỗi Tống Phong Thời.

Người quản lý cũng muốn Hà Ngọc Dung phải công khai xin lỗi.

“Xin lỗi…” Hà Ngọc Dung trang điểm theo kiểu mặt mộc, vẻ mặt phờ phạc, đối mặt với ống kính rồi dùng hết kỹ năng diễn xuất để biểu lộ sự hối hận: “Tôi không khống chế tốt cảm xúc của mình…”

Tống Phong Thời xem xong video, vẻ mặt cứng đờ mà tắt nó đi, nói với Kim Lan Thù: “Vậy là xong, chúng ta lại phải tìm một người phát ngôn khác sao?”

“Tất nhiên là không.” Kim Lan Thù nói: “Chúng ta sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.”

‘Vân Tưởng’ lên án Hà Ngọc Dung đùa giỡn với những tên tuổi lớn, Hà Ngọc Dung tung video xin lỗi. Vân Tưởng tỏ vẻ chấp nhận lời xin lỗi và tiếp tục hợp tác với cô ta, đồng thời sẽ giới thiệu những tác phẩm tốt nhất tại Corner… Đều là để kiếm đủ sự chú ý, và đảm bảo chắc chắn chiếc váy của Vân Tưởng tại Corner sẽ thu hút được sự chú ý của công chúng.

Hoàng Lão Nhiệt đang định tìm một công việc khác, nhưng được HR thông báo rằng gã đã bị sa thải.

Hoàng Lão Nhiệt vội vàng chạy vào văn phòng tổng giám đốc, nụ cười nặn ra trên mặt cũng không kìm được: “Sao đột nhiên lại sa thải tôi?!”

Kim Lan Thù bình tĩnh nói: “Không phải ‘Đột nhiên’. Chẳng phải tôi đã nói, ông hãy đi thuyết phục Hà Ngọc Dung đi sao? Thuyết phục không được thì cút đi.”

“Cậu… Cậu đã xử lý cô ta rồi!” Hoàng Lão Nhiệt tức giận đến phát run: “Rõ ràng cậu muốn hãm hại tôi!”

Kim Lan Thù nói: “Rốt cuộc là ai hãm hại ai? Hãy cho nhau chút thể diện đi, để chúng ta chia tay trong êm đẹp. Đừng ép tôi phải nói những điều không hay.”

Thấy tình hình rõ ràng đã vô vọng, không còn đường để xoay chuyển, Hoàng Lão Nhiệt liền lớn mật, trực tiếp bày tỏ cảm xúc của mình: “Ép cậu nói bậy? Còn cần ép cậu nói bậy sao? Ngày ngày đều mắng tôi như chó, cái này cũng là tôi ép cậu sao? Cậu không coi trọng nhân tài thiết kế như vậy, rồi sẽ có ngày chết.”

Kim Lan Thù mỉm cười: “Ông là nhân tài chắc?”

“Đúng! Đúng! Tôi không phải là một nhân tài thiết kế, nhưng cậu cũng chẳng thể giữ được nhân tài mới nào đâu! Tự soi lại gương đi Kim Lan Thù!”

Hoàng Lão Nhiệt sảng khoái tuôn ra những lời đã kìm nén trong bụng nhiều năm: “Cậu cho rằng Trình Cẩm có thể hợp tác lâu dài với cậu chắc? Không thể! Kim Lan Thù, cậu là một người không hề yêu thích nghệ thuật, và cậu cũng không thể hòa hợp với một người thích ảo tưởng xa xôi như Trình Cẩm, sau này nhất định cũng sẽ trở mặt.”

“Cũng giống như cách cậu đẩy các nhà thiết kế khác ra xa vậy. Cậu là một doanh nhân dùng lợi nhuận phủ đầu từ tận trong xương, cũng giống như tôi thôi!”

Mấy câu nói này rất sắc bén, lập tức cắt thủng lớp ngụy trang của Kim Lan Thù.

Bị nói trúng, dĩ nhiên Kim Lan Thù cũng có chút tức giận, anh nói: “Nếu đã biết tôi là người ‘lợi nhuận phủ đầu’, thì ông nên biết hậu quả mà mình phải gánh chịu sau khi hủy hoại lợi ích của tôi!”

“Được!” Hoàng Lão Nhiệt cao giọng nói: “Được! Tôi đi!”

Nói xong, Hoàng Lão Nhiệt liền quay đầu rời đi. Gã cũng xem như đã chật vật rời khỏi Vân Tưởng.

Mà gã muốn tìm được một chức vị tương tự cũng rất khó khăn. Tổng cộng chỉ có một số thương hiệu cao cấp, và mỗi thương hiệu đều có một người có trình độ cao ở vị trí giám đốc thiết kế hoặc giám đốc sáng tạo. Vì vậy làm sao gã có thể tham gia?

Gã chỉ có thể quay lại với những thương hiệu nhỏ hơn, nhưng những thương hiệu này lại không đủ khả năng đáp ứng những điều kiện mà Kim Lan Thù đã đưa ra cho gã.

Gã đã đánh mất cơ hội việc làm ngàn năm có một.

Về phần ‘Vân Tưởng’, sau khi Hoàng Lão Nhiệt ra đi, đây là cơ hội để Trình Cẩm vươn lên dẫn đầu. Trình Cẩm càng thêm ra sức làm việc, lại lần nữa đề nghị với Kim Lan Thù: “Phương pháp mà lúc trước Hoàng Lão Nhiệt nghĩ đến không phải là không được. Hắn muốn dùng sa tanh trơn, nhưng tôi lại nghĩ nên dùng tơ lụa thuần sắc, nhưng không phải màu trơn. Tôi muốn mang đến nhiều phong cách cung đình hơn… Dùng màu lam nhạt.”

Nói xong Trình Cẩm liền cầm máy tính bảng, và cho Kim Lan Thù xem một loạt bộ sưu tập quần áo: “Đây là những bộ quần áo thêu màu lam nhạt được thu thập trong bảo tàng… Màu lam nhạt phối với màu trắng bạc, kết cấu tốt lại quý phái và không mất vẻ thanh lịch. Anh xem? Cũng không cần thêu nhiều hoa, nhìn vẫn rất có cảm xúc.”

Kim Lan Thù xem một chút, cũng gật đầu, nói: “Quả thật không tệ.”

Trước mắt, đúng là anh khá hài lòng với Trình Cẩm.

Gia đình Trình Cẩm có truyền thống lâu đời, hắn còn rất am hiểu về trang phục cung đình, tay nghề cũng tốt. Hơn nữa hắn còn ngoan ngoãn và không có tính nóng nảy đặc trưng của giới nghệ sĩ. Quả thực là đôi tay mà trời ban cho Kim Lan Thù.

Anh nói: “Tháng sau tôi sẽ tăng lương cho cậu!”

Trình Cẩm nuốt nước miếng: “Thật, thật sao?”

Trình Cẩm chưa bao giờ dám đề xuất việc thăng chức và tăng lương, hắn chỉ vùi đầu làm việc chăm chỉ – chính là vì tính cách này, cho nên lúc ở công ty trước hắn đã không được đề bạt.

Kim Lan Thù nói: “Ừ, tăng lương.”

Trình Cẩm cũng không dám hỏi là thêm bao nhiêu.

Mất thể diện.

Biết Trình Cẩm da mặt mỏng, Tống Phong Thời liền giúp hắn hỏi Kim Lan Thù: “Thêm bao nhiêu thế?”

Kim Lan Thù nói: “200%?”

Trình Cẩm gần như ngã xuống, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm thêm một số 0.

“Có ý kiến ​​gì không?” Kim Lan Thù nhìn Trình Cẩm và hỏi.

Trình Cẩm đỏ mặt lắc đầu: “Không, không có ý kiến.”

Tống Phong Thời cũng không phản đối, bởi vì tiền lương ban đầu của Trình Cẩm cũng không cao lắm. Cậu lại hỏi: “Vậy thăng chức thì sao? Khi nào thì thăng chức?”

Kim Lan Thù đáp: “Không phải cậu ấy đã được thăng chức từ thợ may thành nhà thiết kế sao?”

Tống Phong Thời nói: “Hoàng Lão Nhiệt đi rồi, chúng ta không còn giám đốc thiết kế nữa.”

“Chờ thêm hai tháng lại nói.” Kim Lan không muốn lập tức cho đối phương quá nhiều ngọt ngào: “Cốt của lão Hoàng còn chưa nguội!”

Trình Cẩm nói: “Cảm ơn giám đốc Tống, bây giờ tôi đã rất hài lòng.”

Tống Phong Thời bất đắc dĩ cười nói: “Ừm, chỉ cần cậu vui vẻ là được.”

Sau khi Trình Cẩm rời văn phòng, Kim Lan Thù kéo Tống Phong Thời lại hỏi: “Tại sao cậu lại tốt với thẳng nhóc đó như vậy?”

Tống Phong Thời cười nói: “Nhân tài khó kiếm! Hơn nữa, một nhân tài lại không kiêu ngạo càng là kiểu vạn người có một! Đương nhiên chúng ta nên đối xử tốt hơn với cậu ta và giữ cậu ta lại.”

Trong lòng Kim Lan Thù cũng hiểu rõ đạo lý này: “Đương nhiên là tôi biết, tôi đã từng đối xử tệ với cấp dưới nào chưa?”

Tống Phong Thời có chút lo lắng: “Về mặt tiền tài thì đương nhiên cậu sẽ không bạc đãi… Tôi sợ…”

“Cậu sợ cái gì?” Kim Lan Thù hỏi.

Tống Phong Thời muốn nói lại thôi.

“Sao cậu nói xong lại dừng thế?” Kim Lan Thù truy hỏi: “Cậu sợ cái gì?”

“Tôi sợ… Cái miệng này của cậu.” Tống Phong Thời xấu hổ nói.

Trình Cẩm có tính cách nhẹ nhàng và dễ nói chuyện, nhưng tâm tư của hắn cũng rất tinh tế và nhạy cảm. Chỉ sợ hắn sẽ không thể chịu được sự tấn công từ miệng lưỡi độc địa của Kim Lan Thù!

Kim Lan Thù lại không hề tự giác: “Cậu yên tâm! Tài ăn nói của tôi rất tốt!”

Tống Phong Thời cũng bất lực trước sự tự tin của anh.

Xét cho cùng, sự tự tin của anh cũng là một trong những yếu tố thu hút cậu.

Lúc chạng vạng, gió lạnh phất phơ. Tống Phong Thời lái xe chở chủ tịch Kim nhà mình trở về nhà lớn.

Không ngờ, lại thấy một phụ nữ trung niên ngồi bên ngoài hàng rào của ngôi nhà. Người phụ nữ trung niên này còn xách một chiếc vali, bà ấy ngồi trên đó và nghịch điện thoại di động. Khi thấy Kim Lan Thù bước xuống xe, bà liền đứng lên, sắc mặt thờ ơ.

Tống Phong Thời ngẩn ra, nói: “Cậu… Cậu quen ư?”

“Cũng tính là quen đi.” Kim Lan Thù nói: “Là mẹ tôi.”

Tống Phong Thời nghẹn lời.

Người phụ nữ trung niên lập tức đi tới và hỏi: “Kim Lan Thù, tại sao con lại từ chối trả lời cuộc gọi của ta?”

“Con không từ chối.” Kim Lan Thù nói.

“Vậy tại sao toàn không gọi được?”

“Cái này gọi là ‘kéo đen’, không gọi là ‘từ chối không tiếp’.” Kim Lan Thù đáp.

“Mày!” Mẹ của Kim Lan Thù tức giận đến xanh mặt.

“Dì à, xin chào…” Thấy cảnh này ngượng ngùng, Tống Phong Thời bèn cười nói.

Lúc này mẹ Kim Lan Thù mới nhìn thẳng vào Tống Phong Thời: “Cậu là…?”

Thấy Tống Phong Thời có vẻ hơi choáng ngợp, Kim Lan Thù liền nói: “Đây là đối tượng của con.”

“Con…” Mẹ Kim Lan Thù nghiến răng nghiến lợi nói: “Con thật sự là gay sao?”

Kim Lan Thù sốt ruột nói: “Mẹ đã hỏi con cả trăm lần rồi!”

Tống Phong Thời khô khan nói: “Xin chào dì, con tên là Tống Phong Thời.”

Mẹ Kim Lan Thù nhìn cậu, cũng khô khan đáp: “Cậu… Xin chào, tôi tên là Trịnh Thu Thục.”

Mẹ ruột đã kéo rương hành lý tới chặn cửa, dù là ‘tổng tài lãnh khốc’ Kim Lan Thù cũng không thể không chừa mặt mũi mà cho bà vào.

“Làm sao mẹ lại biết con sống ở đây?” Kim Lan Thù tức giận hỏi.

Trịnh Thu Thục cũng tức giận: “Con còn dám nói! Ngay cả mẹ ruột của mình cũng kéo đen! Nếu ta không tìm được đến đây, có phải con sẽ dự định cả đời không gặp ta luôn không?”

Tống Phong Thời nghe kiểu giương cung bạt kiếm này, trong lòng cũng có chút cảm thông, chỉ lặng lẽ ngồi một bên pha trà.

Kim Lan Thù lạnh lùng nói: “Không phải mẹ đã cùng ông ngoại nhập cư đến Canada sao? Tại sao lại bay nửa vòng trái đất về đây? Chỉ để chăm sóc con sao? Vậy thì cảm ơn rất nhiều.”

“Con…” Trịnh Thu Thục bỗng nhiên đỏ cả vành mắt.

Đời này Kim Lan Thù đều “ăn mềm không ăn cứng”, nhìn thấy người mẹ chua ngoa của mình đỏ hoe mắt, sự kiêu ngạo của anh chợt chìm xuống.

Tống Phong Thời cũng kinh ngạc, đành phải bưng trà nóng đưa cho Trịnh Thu Thục: “Dì, chúng ta uống trà đi.”

“Ừ, cảm ơn…” Trịnh Thu Thục run rẩy nhận tách trà, hít sâu hai cái cố kìm nén nước mắt, sau đó mới chậm rãi nói: “Ông ngoại con đã qua đời… Bỗng nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, mọi người đều ngạc nhiên. Không người không tiền, ở nơi đất khách quê người ấy, chỉ có một mình mẹ lo liệu tang lễ. Trải qua những việc này, mẹ liền muốn về nước, cho nên mới tới tìm con.”

Kim Lan Thù không đáp, càng không thể nói thêm lời nào nặng lời.

Tống Phong Thời thầm nghĩ: Mình… lần đầu tiên gặp mẹ của đối tượng, liền đụng phải tình cảnh này sao? Mình nên nói ‘Nén bi thương, chuyện đã qua rồi’ hay là nên trầm mặc không nói? Ai đó nói cho tôi biết đi!

Cuối cùng, Tống Phong Thời lựa chọn yên lặng lui ra.

Tống Phong Thời đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con. Trịnh Thu Thục nói chuyện cũng thoải mái hơn, bà nói: “Bây giờ con cảm thấy mẹ không còn cha, không chỗ nương tựa, nên cố ý đến để dựa dẫm hào quang của con ư?”

Kim Lan Thù nhàn nhạt nói: “Con cũng không nói như vậy.”

“Con không chỉ không nói như vậy, mà còn không nghĩ như vậy.” Trịnh Thu Thục bình tĩnh lại, trở lại dáng vẻ thường ngày: “Mẹ là một người phụ nữ rất độc lập, con biết đấy, dù có phát bệnh tim thì mẹ cũng có thể tự gọi xe cứu thương.”

Kim Lan Thù liền nói: “Con thực sự không nghĩ rằng mẹ ở đây là vì vinh quang. Hơn nữa, con cũng không có nhiều vinh quang để cho mẹ. Nhưng… con nghe nói rằng mẹ đang có kế hoạch lập gia đình mới, phải không?”

“Đừng nói nữa!” Trịnh Thu Thục xua tay: “Mắt nhìn đàn ông của mẹ không tốt!”

Kim Lan Thù nói: “Mẹ biết là tốt rồi.”

Thình lình bị nói như thế, Trịnh Thu Thục cũng có chút nghẹn lời, không cam lòng nói: “Vậy con thì tốt sao? Chuyện về cậu bạn trai kia của con, mẹ cũng nghe nói rồi!”

“Nghe ai nói?”

Trịnh Thu Thục lấy điện thoại di động ra, kéo ra một bài báo giải trí từ tài khoản chính thức “Câu chuyện về Kim Lan Thù, cựu chưởng môn của Lữ Thị và Bảo Phạn Lưu, cùng người bạn trai không thể kể làm tư vấn mua sắm của anh ấy.”

“Hả?” Kim Lan Thù lấy tới, cẩn thận xem.

Kim Lan Thù, chủ tịch của Bảo Phạn Lưu, đã đến cửa hàng của Bảo Phạn Lưu tại XX Plaza, trên chiếc Lamborghini của anh ấy. Khoảnh khắc anh ấy bước xuống xe, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người…” Kim Lan Thù cau mày, bị thần kinh à, ngoại trừ đám phú nhị đại thì làm gì có ai lái xe thể thao ở đoạn đường tắc nghẽn nhất thành phố?

“Ồ, anh bạn,” Anh mắt của Kim Lan Thù không khỏi rơi xuống khuôn mặt của tư vấn viên mua sắm đẹp trai: “Cậu tên gì?’”

Kim Lan Thù nhíu chặt lông mày, hỏi Trịnh Thu Thục: “Đây là cái gì?”

Trịnh Thu Thục tràn đầy phấn khởi nói: “Phía dưới còn nhiều! Trả tiền mới có thể xem…”

“Mẹ…” Kim Lan Thù nói: “Mẹ bị bệnh à! Trả tiền để xem truyện đồng nhân của con trai mình?”

“Truyện đồng nhân?” Trịnh Thu Thục mờ mịt hỏi: “Truyện đồng nhân là cái gì?”

Là một giáo viên tiếng Trung, lượng đọc vẫn chưa đủ phong phú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.