Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 84



Thấy tình cảnh bỗng nhiên trở nên khó coi, Tống Phong Thời mới nhận ra rằng vừa rồi mình đã quá phấn khích, lời nói mất kiểm soát, khiến Schumke xấu hổ.

Schumke cũng bối rối giải thích với người đàn ông bên cạnh: “Đúng là trước đây tôi từng có quan hệ tốt với Kim Lan Thù. Đó là vì cậu ấy có năng lực và có thể kiếm tiền cho công ty. Sau khi cậu ấy rời công ty, tôi đã không còn giao du với cậu ấy nữa.”

Tống Phong Thời cẩn thận quan sát người đàn ông bên cạnh Schumke, thấy tuy người này có phong độ tốt nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu hiệu của thời gian, rõ ràng là một phú ông lớn tuổi.

Phú ông kia cười cười, nói: “Ồ, đừng lo lắng, Schumke. Cậu luôn là tâm phúc của tôi, sao tôi có thể không tin cậu? Hơn nữa, Kim Lan Thù là người cậu dẫn đến cho tôi, có tình cảm tốt thì tôi cũng có thể hiểu được.”

“Không có, không có, tuyệt đối không có đâu, sếp tổng.” Schumke tiếp tục giải thích: “Tôi không có tình cảm với cậu ta! Tình cảm của tôi chỉ thuộc về tập đoàn Quỳ Long!”

Cuối cùng Tống Phong Thời cũng nhận ra người đàn ông trước mặt mình chính là chủ tịch của Quỳ Long.

Chủ tịch Quỳ Long liếc nhìn cậu, hỏi: “Cậu là ai?”

Tống Phong Thời lấy danh thiếp ra, dùng hai tay đưa cho đối phương: “Tôi là giám đốc tiếp thị của ‘Vân Tưởng’ Tống Phong Thời.”

Chủ tịch Quỳ Long cũng không nhận danh thiếp, như thể ông ta khinh thường. Schumke liền đưa tay ra, giúp lão nhận lấy danh thiếp, cũng coi như hóa giải lúng túng cho Tống Phong Thời, hắn nói: “Thật trùng hợp, vậy lần sau có thời gian lại nói chuyện nhé!”

Tống Phong Thời chợt nói rằng: “Tại sao phía ông lại muốn tăng giá mua công ty vỏ bọc để ‘Nghê Thường’ lên niêm yết? ‘Nghê Thường’ có thể đạt được lợi nhuận cỡ đó không? Cưỡng ép niêm yết cổ phiếu thì có ích lợi gì? Hơn nữa, vốn dĩ cũng không hề thiếu thốn tài chính.”

“Vốn dĩ ‘Thất Diệp’ muốn bán với giá 200 triệu, nhưng các ông lại bỏ ra 250 triệu, tăng giá 25%? Mấy người có tiền cũng không cần điên cuồng như vậy chứ?”

Chủ tịch Quỳ Long nghe xong liền biến sắc: “Cậu nói thật sao?”

Trong lòng Tống Phong Thời lập tức thả lỏng một chút: Quả nhiên, chủ tịch Quỳ Long cũng không biết Chu Dực Dực dùng 50 triệu tệ để tranh đấu!

Chủ tịch Quỳ Long quay đầu hỏi Schumke: “Cậu có biết không?”

Schumke lập tức lắc đầu: “Tôi không biết! Tôi và giám đốc Dực chưa từng nói chuyện, làm sao mà biết được? Hơn nữa, sếp à, ông rất tin tưởng cậu ấy, để cậu ấy tự mình xử lý công việc của khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, cho cậu ấy quyền làm chủ hoàn toàn, cho nên dĩ nhiên chúng tôi đều sẽ không hỏi hay can thiệp gì hết.”

Hóa ra, sau khi Chu Dực Dực trở thành chủ tịch khu vực Châu Á Thái Bình Dương của Quỳ Long, thành tích của hắn cũng không tồi và có thể khiến cha mình hài lòng, vì vậy chủ tịch Quỳ Long càng tin tưởng hắn hơn. Mặc dù thương hiệu ‘Nghê Thường’ đang thua lỗ, nhưng lợi nhuận của các thương hiệu thuộc tập đoàn như ‘Bảo Phạn Lưu’ vẫn rất tốt, vì vậy lão cũng không quá để bụng.

Lần này, ‘Nghê Thường’ muốn ra thị trường, chủ tịch Quỳ Long cũng tới Trung Quốc để kiểm tra tình hình.

Tuy nhiên, toàn bộ người ở chi nhánh Trung Quốc đều là người của Chu Dực Dực, họ cũng không nói những chuyện quá chi tiết với chủ tịch Quỳ Long. Lão luôn cảm thấy công ty vẫn đang hoạt động không tồi, liền không hỏi nhiều nữa.

Nghe được chuyện này từ người ngoài khiến chủ tịch Quỳ Long rất kinh ngạc, nhưng cũng không muốn mất mặt trước mặt người ngoài nên vẫn giữ bình tĩnh, cười lạnh hỏi: “Ta hiểu rồi, cậu chính là thằng nhóc mà Kim Lan Thù thích?”

Đột nhiên Tống Phong Thời cảm thấy ớn lạnh, nhưng cậu vẫn thẳng lưng và nói: “Đúng vậy, tôi là bạn trai của anh ấy.”

“Ha ha.” Chủ tịch Quỳ Long cười lạnh nói: “Tuy rằng bình thường, nhưng so với chó còn tốt hơn, nghe lời, nguyện ý mà sủa vì hắn, chả trách hai người lại hợp nhau.”

Tống Phong Thời nín thở nhìn bóng lưng của chủ tịch Quỳ Long và Schumke rời đi.

Sau khi rời khỏi Oval Table, chủ tịch Quỳ Long liền dẫn Schumke trở lại công ty, sai người lấy toàn bộ tài liệu về việc ‘Nghê Thường’ muốn niêm yết tới, lão muốn xem qua từng thứ một.

Lúc lão đang xem được một nửa, Chu Dực Dực cũng đã chạy về, mỉm cười hỏi: “Cha, đã trễ thế này mà cha còn xem tài liệu ư?”

Chủ tịch Quỳ Long nói: “Tin tức của con đúng là nhanh nhạy, chân trước ta vừa mới tới thì chân sau con đã đến rồi.”

Chu Dực Dực kéo ghế tựa ngồi xuống, nói rằng: “Có vấn đề gì không thưa cha?”

Chủ tịch Quỳ Long nói: “Nghe nói ngày mai con sẽ mua công ty vỏ bọc, ta liền tới xem một chút. Không được sao?”

“Được, không thành vấn đề.” Chu Dực Dực nói: “Dù sao công ty cũng là của cha.”

“Con cũng đừng nói mấy lời xúi quẩy.” Chủ tịch Quỳ Long lạnh nhạt nói: “Tại sao phải cướp ‘Thất Diệp’? Bỏ thêm 50 triệu cũng phải mua?”

Chu Dực Dực đáp: “50 triệu đối với tập đoàn chúng ta mà nói, chỉ là một con số nhỏ!”

“Cút m* mày đi chứ mà số nhỏ!” Chủ tịch Quỳ Long buồn bực mắng: “Mỗi một con số đều con m* nó quan trọng!”

“Không phải…” Chu Dực Dực yếu ớt giải thích: “Niêm yết có thể thu hút vốn…”

“Nghê Thường phát triển như thế nào tự con cũng thấy! Mua vỏ rồi ép buộc niêm yết thì có lời được thật hay không?” Chủ tịch Quỳ Long chỉ tiếc mài sắt không nên kim, mắng: “Bảo Phạn Lưu còn không đủ cho con chơi à? Sao còn muốn cả Nghê Thường?”

Chu Dực Dực bỗng cảm thấy không cam lòng, hắn nói: “Bởi vì Nghê Thường là do một tay con làm ra! Nó là thương hiệu thuộc về con! Cha à, nếu như cha tin tưởng lời nói của con, vậy thì cũng nên tin tưởng ‘Nghê Thường’!”

“Chỉ thuộc về con? Chỉ thuộc về con cái rắm! Vốn khởi nghiệp của Nghê Thường từ đâu mà có? Thương hiệu và tài nguyên gắn liền với ‘Nghê Thường’ đến từ đâu?” Chủ tịch Quỳ Long lớn tiếng mắng: “Con còn có mặt mũi nói sao! Với một nền tảng tốt như vậy mà còn không làm nổi! Nếu là Kim Lan Thù làm, nó đã sớm phát đạt từ lâu rồi!”

Chu Dực Dực vốn đã khá khó chịu khi bị cha quở trách, giờ nghe thấy so sánh với Kim Lan Thù thì càng thêm xấu hổ, hắn cười khẩy nói: “Đúng vậy, Kim Lan Thù giỏi như vậy, nhưng thật đáng tiếc con mới là con trai của cha. Con cố gắng như vậy, trước giờ cha đều không nhìn thấy sao?”

“Ta còn không nhìn thấy? Toàn bộ quyền hành khu vực Châu Á Thái Bình Dương đều giao cho con, con còn chưa hài lòng?”

“Khu vực Châu Á Thái Bình Dương? Mọi người đều biết cốt lõi của Quỳ Long là ở Châu Âu!” Chu Dực Dực cười khổ: “Con cảm thấy mình không khác gì những người làm công ăn lương bình thường. Tại sao cha không cho con một cơ hội để chứng tỏ bản thân?”

“Con muốn chứng minh bản thân, đúng không?” Chủ tịch Quỳ Long cười lạnh: “Con muốn để ‘Nghê Thường’ mua xác ra thị trường, tiếp tục kinh doanh ‘Nghê Thường’, đúng không? Vậy theo kế hoạch của con, ít nhất phải tốn tiền tỷ đi? Con có số tiền này sao?”

Chu Dực Dực ngây ngẩn cả người.

Chủ tịch Quỳ Long xòe bàn tay ra, cười nói: “Con có.”

“Con có?” Chu Dực Dực lại càng sửng sốt.

Chủ tịch Quỳ Long lấy ra một tập tài liệu, nói: “Thật ra lần này ta tới, là vì muốn thưởng cho con.”

“A?” Chu Dực Dực nhận lấy tài liệu, cũng rất giật mình: “Chuyện này… Đây là…”

“Vốn dĩ ta thật sự cho rằng con đã làm rất tốt, cho nên ta định thưởng cho cổ phần của Quỳ Long cho con.” Chủ tịch Quỳ Long: “Mặc dù tối nay con đã chọc giận ta, nhưng ta đã quyết định cho con thì sẽ không lấy lại. Nó cũng trị giá 1,4 tỷ đấy.”

“Nếu con thực sự quyết tâm chứng tỏ bản thân, thì con phải sẽ từ bỏ số cổ phần này, và ta sẽ lập tức cho con 1,4 tỷ. Con có thể sử dụng nó cho ‘Nghê Thường’ nếu con thích, hoặc sử dụng nó để chiến đấu với Kim Lan Thù, ném nó xuống biển cũng được. Nhưng có một điều, con phải nhớ rằng nếu con thất bại, cả đời này con sẽ không bao giờ có cơ hội lấy lại cổ phần của Quỳ Long nữa.”

Cầm tài liệu trong tay, Chu Dực Dực cảm thấy nó nặng cả ngàn cân — đúng vậy, cầm 1,4 tỷ trong tay ai mà không cảm thấy nặng nề?

Có thể đây chính là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời của Chu Dực Dực.

Hắn có thể ngoan ngoãn nghe cha nói, từ bỏ việc tranh đấu với Kim Lan Thù, và yên tâm dấn thân vào công việc kinh doanh vốn có của Quỳ Long, cũng không khó để duy trì nó.

Hắn cũng có thể chấp nhận rủi ro, chiết khấu phần thưởng của cha mình rồi sử dụng nó để chứng tỏ bản thân và biến ‘Nghê Thường’ thành hiện thực.

Rủi ro nào lớn hơn cũng quá rõ ràng.

Chu Dực Dực híp mắt một hồi, lúc sau liền mở ra, xé bỏ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trong tay, nói: “Con muốn chứng minh bản thân.”

Mọi thanh niên trong giới kinh doanh đều muốn chứng tỏ bản thân.

Không chỉ Chu Dực Dực, mà cả Kim Lan Thù cũng như thế.

Kim Lan Thù ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở nhà với vẻ mặt chán nản, Tống Phong Thời nói chuyện với anh, nhưng anh cũng không trả lời gì nhiều.

Trịnh Thu Thục rót một tách trà và đặt nó trước mặt Kim Lan Thù, nhưng anh không nói gì.

Bà thầm thở dài, kéo Tống Phong Thời vào phòng bếp, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Là chuyện công việc ạ.” Tống Phong Thời giải thích: “Nhưng mà dì không cần lo lắng, sẽ giải quyết nhanh thôi ạ.”

“Vậy cũng tốt.” Trịnh Thu Thục miễn cưỡng tin Tống Phong Thời.

Tống Phong Thời thì lại đi tới bên người Kim Lan Thù, dịu dàng nói: “Anh uống chén trà nóng đi.”

Kim Lan Thù liếc mắt nhìn Tống Phong Thời, cầm cốc trà lên và nói: “Ban đầu, khi anh dự định rời bỏ Quỳ Long để tự mình lập nghiệp, Chu Dực Dực cũng đã đã cảnh cáo anh. Hắn nói bây giờ là lúc thị trường hỗn loạn, các tập đoàn tài chính lớn thì có thể chơi đùa với nơi này, còn những người nhỏ bé như chúng ta thì không có cách nào đấu thắng bọn họ. Lúc đầu anh còn không tin, anh cảm thấy dựa vào thực lực của chính mình, nhất định có thể giết ra đường máu.”

“Ừm.” Tống Phong Thời gật đầu: “Đương nhiên anh có thể.”

“Thật sự có thể sao?” Dường như Kim Lan Thù không quá tự tin.

Người luôn tỏ ra tự tin như  Kim Lan Thù, lại cho thấy anh đang không quá tự tin vào chính mình, điều này thực sự đáng lo ngại. Tống Phong Thời nhanh chóng an ủi anh: “Tất nhiên, anh có thể thấy chúng ta đã tiến xa và vươn ra tầm quốc tế, hiệu suất của chúng ta còn tốt hơn các thương hiệu có Quỳ Long là người chống lưng, hay có Emma Temple làm công ty mẹ. Không phải điều này đã nói rõ vấn đề sao?”

“Nhưng thực tế thì chúng ta cũng đi tìm chỗ dựa mà.” Kim Lan Thù yên lặng nhìn Tống Phong Thời: “Chẳng phải khi đó chúng ta cũng phải nhìn sắc mặt của Phó Thừa mà làm việc ư?”

Tống Phong Thời lại lắc đầu, nói: “Không thể nói như vậy. Em cảm thấy anh và Phó Thừa đều lựa chọn lẫn nhau, không chỉ là hắn chọn anh, mà chính anh cũng lựa chọn Phó Thừa trong số nhiều nhà đầu tư như vậy.”

“Anh còn nhớ mình đã nói thế nào không? Anh từng nói, chỉ cần anh treo cái biển ‘Kim Lan Thù’ lên, liền không lo không có nhà đầu tư, mọi người đều xếp hàng cho anh tiền! Chỉ cần là người có chú ý tới giới này, làm gì có ai lại không biết khả năng tiếp thị và lợi nhuận của anh ấn tượng như thế nào? Ngay cả khi không có Phó Thừa, người khác sẽ cho anh vốn để kinh doanh. Anh không cần phải cảm thấy rằng mình đã tìm được người chống lưng, rõ ràng là anh quá xuất sắc, ai cũng muốn đầu tư vào anh!”

Cuộc nói chuyện này, thật sự khiến người ta như tắm trong gió xuân ấm áp.

Dường như Kim Lan Thù cũng đã được đả thông tư tưởng, anh nói: “Đúng vậy! Ông đây xuất sắc như vậy! Nếu không phải Chu Dực Dực có một người cha tốt, hắn còn chả xứng xách giày cho anh! Anh sợ cái khỉ ý!”

Mặc dù Tống Phong Thời thực sự muốn động viên tinh thần của Kim Lan Thù, nhưng nhìn thấy anh đắc ý nhanh như vậy, cậu cũng có chút dở khóc dở cười.

Đột nhiên cậu lại nói: “Hôm nay em đã gặp Schumke và chủ tịch Quỳ Long.”

“Hả?” Kim Lan Thù kinh ngạc: “Sau đó thì sao?”

“Em đã nói với ông ta về việc Chu Dực Dực tiêu tiền liều lĩnh. Chủ tịch Quỳ Long có vẻ không vui lắm, nhưng em không biết liệu ông ta có vì thế mà ngăn cản hắn hay không?”

“Anh không nghĩ vậy.” Kim Lan Thù bình tĩnh phân tích: “Suy cho cùng, Chu Dực Dực là con trai của CEO Quỳ Long. Lão có thể dạy dỗ hắn vài câu, nhưng cũng sẽ không nỡ không cho hắn vài tỷ để rèn luyện kỹ năng. Cũng không phải không trả nổi.”

Tống Phong Thời có chút nản lòng.

Bên cạnh đó, cậu cũng nghĩ về đánh giá của chủ tịch Quỳ Long về mình.

Hoặc là, nhiều người ngoài cuộc cũng nhận xét về cậu theo cách tương tự.

Không chỉ là người xa lạ, có lúc, đến người quen như Tống Mị Thoa biết chuyện thì cũng đùa rằng ‘Anh tìm được sugar daddy rồi nha, anh phải ôm chặt vào’.

Tống Phong Thời cũng phải thừa nhận rằng tiền bạc và địa vị mà cậu có được ngày hôm nay, phần lớn là nhờ thân phận ‘bạn trai của Kim Lan Thù’. Nếu không có anh, có thể cậu vẫn sẽ là người tư vấn mua sắm trong cửa hàng.

Kim Lan Thù nhận cậu là bạn trai và cho cậu một danh phận, chẳng lẽ giống như chủ tịch Quỳ Long đã nói ‘Tuy là bình thường nhưng còn hơn chó’?

Đột nhiên cậu ôm lấy Kim Lan Thù và hỏi: “Anh có thấy em giống một con chó không?”

Kim Lan Thù cau mày, khó hiểu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Loài nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.