Ngày mai, chủ tịch của ‘Thất Diệp’ sẽ chính thức ký kết hợp đồng với Chu Dực Dực.
“Điểm thú vị chính là, Chu Dực Dực dùng danh nghĩa cá nhân để làm, không phải dùng danh nghĩa của tập đoàn Quỳ Long.” Âu Văn báo cáo cho Kim Lan Thù: “Nói như vậy, sau khi Nghê Thường được niêm yết, sẽ không còn là công ty con dưới trướng Quỳ Long nữa mà là công ty riêng của hắn.”
“Ồ?” Kim Lan Thù cũng có chút kinh ngạc với chuyện này: “Xem ra chủ tịch Quỳ Long định buông tay để Chu Dực Dực thoải mái thể hiện bản thân.”
Tống Phong Thời lại nói: “Đó cũng là chuyện của cha con bọn họ, không liên quan đến chúng ta.”
“Sao lại không liên quan?” Kim Lan Thù tỏ vẻ không đồng ý: “Cắt ‘Nghê Thường’ khỏi cái tên Quỳ Long, như vậy có nghĩa là công ty đó sẽ tự chịu trách nhiệm về lợi nhuận và thua lỗ của mình trong tương lai, và sẽ không thể có được dòng tiền ổn định từ Quỳ Long. Nói như vậy, việc đánh bại ‘Nghê Thường’ sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Hơn nữa, chủ tịch Quỳ Long đã yêu cầu Chu Dực Dực điều hành công ty của riêng hắn, có lẽ là vì ông ta muốn xem thực lực của hắn. Nếu như công ty của Chu Dực Dực thất bại, về sau hắn sẽ không thể ngóc đầu làm người tại Quỳ Long nữa.”
Nghe vậy Tống Phong Thời liền mỉm cười: “Anh còn có tâm trạng nghĩ xem làm sao đánh bại ‘Nghê Thường’ ư? Sao không nghĩ xem công ty của chúng ta sẽ phát triển như thế nào?”
Kim Lan Thù nói: “Sự phát triển của chúng ta thực sự không thể tách rời khỏi việc đánh bại hắn.”
Tống Phong Thời không nhịn được cười: “Nói gì vậy!”
“Anh đang nói sự thật, không phải là vì dây dưa với ân oán cá nhân.” Kim Lan Thù đứng đắn giải thích: “Chu Dực Dực là một tên điên luôn cố chấp muốn đánh bại chúng ta, chỉ cần hắn còn một ngày thoải mái thì chúng ta vẫn sẽ bị quấn lấy. Cho nên, nhất định phải đánh bại hắn chúng ta mới có đường sống.”
Nghe xong Tống Phong Thời cũng bị thuyết phục: “Có lẽ đúng vậy thật.”
Nhưng Âu Văn nói: “Vậy thì kế hoạch niêm yết thị trường của chúng ta sẽ bị gác lại? Tôi hiểu như vậy có đúng không?”
“Chỉ có thể nói là chậm trễ, bởi vì chúng ta chưa tìm được công ty vỏ bọc phù hợp.” Giọng Kim Lan Thù tràn đầy thất vọng: “Chuyện này cũng không có cách giải quyết.”
Âu Văn lại nói: “Trong thời gian ngắn như vậy, chúng ta có thể tiếp tục kế hoạch mở cửa hàng ở nước ngoài không?”
“Đúng vậy, lúc đầu chúng ta muốn niêm yết không phải là vì tìm vốn sao? Mà cần tài chính cũng là vì kế hoạch này?” Tống Phong Thời nói: “Nếu bây giờ chúng ta muốn mở cửa hàng ở nước ngoài, thì nên tìm vốn ở đâu?”
“Phía Phó Thừa luôn do dự với chuyện này, không muốn bỏ ra quá nhiều tiền.” Kim Lan Thù thở dài: “Anh cũng chẳng có một người cha giàu có…”
“Vậy chúng ta nên làm gì?” Tống Phong Thời hỏi.
Kim Lan Thù nói: “Nhưng em nói đúng. Tối hôm qua em đã nói rằng chỉ cần ‘Kim Lan Thù’ đứng ra làm bảng hiệu sống, dù Phó Thừa không muốn cho tiền, lẽ nào người khác không muốn sao? Anh nghĩ chúng ta có thể thử tìm các nhà đầu tư khác.”
Tống Phong Thời không ngừng gật đầu: “Không sai, chúng ta không cần thiết phải treo trên một mình cây đại thụ HF!”
Âu Văn lại nói: “Thế nhưng kẻ có thực lực, có vốn lại có ý định đầu tư cũng không nhiều, không phải chúng ta muốn ai đầu tư họ cũng đồng ý. Chủ tịch Kim, ngài đã có ứng cử viên rồi sao?”
“Đúng là có!” Kim Lan Thù vui vẻ nói: “Hai người cảm thấy Lưu Tu Tư của ‘Ngạo Ưng’ thế nào?”
Nghe thấy thế Âu Văn liền ngẩn ra, không thể tin được quyết định của Kim Lan Thù: “Lưu Tu Tư? Đương nhiên tôi biết hắn có rất nhiều tiền. Nhưng không phải ‘Thượng Uyển Xuân’ cạnh tranh với chúng ta chính là thương hiệu của em trai hắn sao?”
“Tuy nhiên, ‘Thượng Uyển Xuân’ nằm dưới lá cờ của Emma Temple và không liên quan gì đến ‘Ngạo Ưng’.” Kim Lan Thù không để ý lắm: “Hơn nữa, ‘Ngạo Ưng’ luôn muốn tham gia vào các ngành khác ngoài bất động sản, tôi không cho rằng nhất định hắn sẽ từ chối chúng ta.”
Âu Văn vẫn cảm thấy đề nghị này không quá thích hợp: “Thực sự phải là hắn sao? Không có lựa chọn nào tốt hơn sao?”
Kim Lan Thù nói: “Trong số những người tôi có thể liên lạc, hắn là người giàu nhất.”
“Được,” Âu Văn lập tức bị thuyết phục: “Chính là hắn.”
Kim Lan Thù nói với Tống Phong Thời: “Vì lên kế hoạch mở cửa hàng ở nước ngoài nên anh muốn đến Pháp trước, cần phải xem vị trí và địa điểm. Em ở lại đây và giúp anh liên hệ với Lưu Tu Tư, không có vấn đề gì chứ?”
Đột nhiên được giao nhiệm vụ quan trọng như vậy, Tống Phong Thời không khỏi tái nhợt cả đi: “Em?!”
“Đúng, em!” Kim Lan Thù gật đầu: “Chẳng lẽ còn có thể chọn người khác?”
Tống Phong Thời vô cùng bất ngờ và sợ hãi nên chỉ có thể nói: “Trước giờ em chưa bao giờ thử kêu gọi đầu tư.”
“Vậy em có thể thử xem.”
“Nhưng mà… Em là giám đốc tiếp thị, danh bất chính, ngôn bất thuận…”
“Được mà, ngày mai anh sẽ thăng chức cho em lên chức phó chủ tịch.” Kim Lan Thù nói với giọng điệu không thể nghi ngờ.
Khi Kim Lan Thù nói với giọng điệu như vậy, những người biết rõ về anh đều hiểu rằng anh đã quyết định.
Tống Phong Thời, người được thăng chức ngay tại chỗ lại không vui chút nào.
Cậu suy nghĩ hồi lâu, nhưng càng nghĩ càng thấy bất an, khi về đến nhà liền kéo Kim Lan Thù nói: “Không phải Âu Văn càng thích hợp hơn sao?”
“Âu Văn sẽ hỗ trợ em.” Kim Lan Thù nói.
Tống Phong Thời lại nói: “Nhưng mà em không có kinh nghiệm!”
“Kinh nghiệm cần được tích lũy nha.” Kim Lan Thù không để ý lắm.
Tống Phong Thời cảm thấy đau đầu khi nghe thấy giọng điệu dửng dưng như không này của anh: “Chủ tịch thân mến à, chuyện tài chính không phải chuyện đùa! Anh giao cho em nhiệm vụ như vậy để tích lũy kinh nghiệm sao? Có quá vội vàng không?”
“Anh không nghĩ vậy.” Kim Lan Thù nói: “Em không cần phải quá lo lắng, không thành công cũng không sao. Như em đã nói, không phải vẫn còn rất nhiều nhà đầu tư đang xếp hàng chờ đưa tiền sao?”
“Anh nói thì dễ…” Tống Phong Thời như gặp đại địch, co rụt lại: “Không phải, không phải trước đây Rick từng làm chuyện này sao? Tại sao không cho Rick đi?”
“Rick phải tới Pháp với anh.” Kim Lan Thù nói: “Việc mở cửa hàng rất quan trọng và liên quan đến rất nhiều khoản, anh phải đưa hắn đi cùng.”
“Nhưng mà…”
“Không có ‘Nhưng mà’,” Kim Lan Thù nói: “Em cứ như bình thường là tốt rồi.”
Kim Lan Thù nói thì thật dễ, nhưng đầu của Tống Phong Thời thì sắp nổ tung.
Anh yêu cầu Âu Văn chuẩn bị vé máy bay sớm, đồng thời dẫn theo Rick và một số nhân viên liên quan cùng đi. Tống Phong Thời ở lại bản địa, đau đầu nghĩ cách gây ấn tượng với Lưu Tu Tư để thu hút đầu tư cho họ.
Âu Văn còn nói: “Giám đốc Tống à, không phải anh rất thân với Lưu Dịch Tư sao? Không bằng nhờ hắn hỗ trợ?”
Dĩ nhiên Tống Phong Thời không muốn: Nếu tôi tìm Lưu Dịch Tư, chả biết bình dấm chua Lan Thù sẽ làm gì nữa.
“Như vậy sao được?” Tống Phong Thời bác bỏ: “Lưu Dịch Tư là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, chúng ta còn kêu hắn giúp lôi kéo tài trợ? Cậu ngốc sao?”
Âu Văn nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Cũng đúng.”
Tuy nhiên, Âu Văn đã gọi điện cho CEO của Ngạo Ưng để đặt lịch hẹn nhưng liên tục bị từ chối.
Cô thư ký trả lời với giọng ngọt ngào thường ngày: “Xin lỗi, chủ tịch của chúng tôi đang họp.”
“Được, không sao, vậy lần sau tôi lại quấy rầy.” Âu Văn cũng ngọt ngào đáp lại, nhưng trong lòng lại mắng: Đồ điên! Mỗi khi tôi gọi đều mở họp! Có phải chủ tịch của mấy người đi ẻ cũng phải mở cuộc họp để đưa ra quyết định không?
Rất rõ ràng, Lưu Tu Tư hoàn toàn không để một công ty nhỏ như ‘Vân Tưởng’ vào mắt, cũng không muốn thấy một nhân vật nhỏ như Tống Phong Thời.
Vì thế, Tống Phong Thời không thể không lôi kéo Âu Văn, dùng tư thế của kẻ theo dõi mà chặn người.
Trong thời khắc mấu chốt, Tống Mị Thoa nói cho Tống Phong Thời: “Tám giờ ngày mai, em sẽ có cuộc phỏng vấn với Lưu Tu Tư tại khách sạn O. Anh tới đó thì nhất định có thể ‘tình cờ’ gặp hắn!”
Có được tin tức này, cậu cực kỳ vui vẻ, liền kéo Âu Văn cầm theo bản kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu rồi đến khách sạn O chờ đợi.
Quả nhiên hơn chín giờ, Lưu Tu Tư liền hoàn thành phỏng vấn, rời khỏi phòng hội nghị của khách sạn cùng với vài nhân viên. Hắn vừa ra ngoài liền gặp Tống Phong Thời và Âu Văn.
Tống Phong Thời cười nghênh đón, nói: “Giám đốc Lưu, chào ngài, chúng tôi đã từng hẹn mấy lần nhưng toàn gặp lúc ngài không rảnh. Hôm nay đúng là trùng hợp.” Nói xong cậu còn lấy ra một tấm danh thiếp, tự giới thiệu mình: “Tôi là Tống Phong Thời, phó chủ tịch công ty thời trang ‘Vân Tưởng’.”
Thư ký của Lưu Tu Tư nhận danh thiếp và nói: “Thật xin lỗi, anh Tống, chúng ta hãy hẹn gặp lần sau đi. Giám đốc Lưu của chúng tôi vẫn còn lịch trình phải làm.”
Tống Phong Thời nói: “Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, chỉ mất năm phút thôi!”
Lưu Tu Tư quan sát Tống Phong Thời một chút, nói: “Cậu là Tống Phong Thời?”
Tống Phong Thời ngẩn ra: Sao vậy? Dường như cả thế giới đều từng nghe nói về tên của mình?
Cậu lại nhớ lại tình huống trước đó. Mỗi khi những người có địa vị cao đó nhìn cậu và nói ‘Cậu có phải là Tống Phong Thời không?’, gần như họ luôn muốn chế giễu cách mà cậu leo lên cái cành cao Kim Lan Thù. Không ngờ ở chỗ này cũng không thể may mắn thoát khỏi!
Tống Phong Thời cứng ngắc cười: “Đúng vậy, Lưu tiên sinh có nghe nói về tôi ư?”
“Tôi biết, cậu là bạn của em trai tôi.” Lưu Tu Tư nói: “Nể mặt em trai, tôi cho cậu năm phút.”
Tống Phong Thời thở phào nhẹ nhõm, liền nói với Lưu Tu Tư: “Tôi biết, hiện tại tập đoàn Ngạo Ưng không hài lòng với thành công trong lĩnh vực bất động sản, mà còn hy vọng cải thiện hình ảnh và quyền lực mềm, đồng thời muốn đầu tư vào ngành dịch vụ.”
“Trên thực tế, nếu các vị hợp tác với một thương hiệu mang phong cách quốc gia như của chúng tôi, nó cũng rất phù hợp với chiến lược phát triển của công ty ngài! Trong số tất cả các thương hiệu bản địa bây giờ, thương hiệu có tiềm năng và lợi nhuận cao nhất chắc chắn là ‘Vân Tưởng’ của chúng tôi…”
“Tôi hiểu ý của cậu.” Lưu Tu Tư lạnh nhạt cắt ngang: “Tôi không có hứng thú.”
Nói xong, Lưu Tu Tư cất bước muốn đi.
Tống Phong Thời lại giơ tay ngăn cản đường đi của hắn: “Giám đốc Lưu, ngài mới vừa nói sẽ cho tôi năm phút đồng hồ, ngài là người nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ muốn lật lọng?”
Âu Văn đứng bên người cậu, hỏi: “Đuổi theo hay không?”
Tống Phong Thời lập tức nói: “Đuổi!”
Vì vậy, bọn họ liền điên cuồng đuổi theo đến bãi đậu xe, thấy Lưu Tu Tư đã lên xe, Tống Phong Thời còn chặn ngay phía trước xe.
Thấy Tống Phong Thời liều mạng như vậy, Lưu Tu Tư cũng bật cười, hắn kéo cửa sổ xe xuống, ngó đầu ra: “Cậu còn như vậy, tôi sẽ gọi người đến đánh đó.”
Tống Phong Thời ngẩn ra, nói: “Ngài là người có văn hóa kia mà.”
“Tôi không phải.” Lưu Tu Tư đáp.
Trên trán Tống Phong Thời đã toát ra mồ hôi lạnh, nhưng cậu vẫn hắng giọng, bình tĩnh nói: “Mọi người đều là thương nhân, nói chuyện làm ăn, chẳng lẽ ngài không có hứng thú với chuyện lợi nhuận?”
Lưu Tu Tư nói: “Theo tôi được biết, Kim Lan Thù có dã tâm khống chế rất mạnh. Hắn phải nắm giữ ít nhất 40% cổ phần của công ty. Phó Thừa đã tham gia từ sớm, vì vậy tôi đoán phải chiếm 20%. Còn tôi thì sao? 10%? 5%? Tính ra, cho dù các cậu thực sự kiếm được lợi nhuận ngắn hạn, tôi cũng không nghĩ mình có thể kiếm được 100 triệu một năm. Thật nhàm chán, còn đắc tội với người ta.”
Lần này Tống Phong Thời thực sự im lặng, không thể nghĩ ra cách phản bác.
Lưu Tu Tư cười lạnh nói: “Cậu có thể tránh ra không? Bằng không thật sự xe sẽ đâm vào đấy.”
Tống Phong Thời ủ rũ cúi đầu bước sang một bên.
Âu Văn nhìn chiếc xe lái đi, lại hỏi Tống Phong Thời: “Thật kỳ quái, câu cuối cùng anh ta nói ‘đắc tội với người ta’ là có ý gì?”
Tống Phong Thời thở dài: “Là tập đoàn Quỳ Long. Dường như Quỳ Long đã nghe thấy tiếng gió, biết rằng chúng ta vẫn luôn muốn liên lạc với Ngạo Ưng, vì vậy họ đã liên lạc với Ngạo Ưng trước. Tôi cũng đã nghe được từ Tống Mị Thoa.”
Chu Dực Dực nghe nói rằng Tống Phong Thời muốn lôi kéo tập đoàn Ngạo Ưng, dĩ nhiên sẽ không chịu. Vì vậy hắn đã thảo luận về việc hợp tác với Lưu Tu Tư trước. Lưu Tu Tư thấy rằng Chu Dực Dực được tập đoàn Quỳ Long chống lưng, nhiều tiền nhân khí vượng, cho nên dĩ nhiên cũng không thèm để ý tới Tống Phong Thời.
Tuy nhiên, Tống Phong Thời vẫn kiên trì, mỗi ngày chờ đợi Lưu Tu Tư và thỉnh thoảng lại xuất hiện để thuyết phục hắn. Nhưng đám vệ sĩ mà Lưu Tu Tư tiêu tốn hàng triệu đô la mỗi năm không chỉ để ăn, chỉ cần hắn không muốn nhìn thấy Tống Phong Thời thì cậu sẽ không thể xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Tống Phong Thời rất hối hận, Âu Văn thấy cậu không vui liền dẫn cậu đến Oval Table ăn cơm. Lúc ngồi xuống bàn bên cửa sổ, hắn còn nói: “Hôm nay chủ tịch Kim về nước. Tôi đã nói với chủ tịch về việc không lôi kéo được Ngạo Ưng, anh ấy nói không sao cả, cứ bình thường là được.”
“Cậu nói với anh ấy là tôi đã thất bại?” Tống Phong Thời trợn tròn mắt: “Cậu thấy như thế là ổn sao?”
“Tôi không nói ‘thất bại’! Tôi chỉ nói là ‘hy vọng không lớn’.”
Tống Phong Thời cảm thấy an tâm hơn một ít: “Tôi cho rằng không thể phụ lòng kỳ vọng của anh ấy.”
“Ngược lại, tôi không cảm thấy sếp có kỳ vọng lớn lao nào với chuyện này…” Âu Văn nói: “Là cậu kỳ vọng quá cao vào nó mới đúng.”
“Vậy ư?” Tống Phong Thời ngẩn ra.
Tống Phong Thời sửng sốt, âm thầm tự phân tích: Mình kỳ vọng quá cao đối với chuyện này?
Đúng, đúng vậy… Mình quá háo hức để chứng minh rằng không phải là mình không có thực lực, dựa vào việc bám váy ngoi lên… Là mình quá mong muốn chứng minh mình chẳng phải một con chó…
Tống Phong Thời sờ sờ trán cười nói: “Âu Văn nói đúng.”
Âu Văn chỉ cảm thấy sự mệt mỏi trong nụ cười của cậu, vì vậy quan tâm hỏi: “Có phải cậu quá mệt mỏi rồi không?”
“Đương nhiên là mệt!” Không biết Chu Dực Dực đã đứng ở gần đó từ lúc nào, cười cười đi tới: “Mỗi ngày đều bám theo nhà giàu như chó, không mệt sao? Đáng tiếc thậm chí một khúc xương hắn cũng không chịu thưởng cho cậu!”
Lời nói này rất khó nghe, cũng chọt trúng chỗ đau của Tống Phong Thời.
Nhưng mà, ngoài mặt cậu vẫn nhẹ nhàng như mây khói, cười đáp: “Đúng vậy, khúc xương ấy không phải cho anh gặm rồi sao? Vẫn là giám đốc Dực tốt hơn.”
Chu Dực Dực không ngờ Tống Phong Thời lanh lợi như vậy, còn có thể châm biếm lại, hắn cũng sững sờ. Tuy nhiên khi ổn định lại, hắn nhanh chóng trở lại thái độ thoải mái và cười nói: “Còn tốt hơn là chờ chết đói như các người.”
“Người sống sờ sờ, sao lại dễ dàng chết đói như vậy?”
Kim Lan Thù dẫn theo Rick đi tới từ phía sau.
“Kim Lan Thù?” Thấy anh xuất hiện Chu Dực Dực cũng kinh ngạc.
Tống Phong Thời và Âu Văn cũng có chút giật mình, mặc dù biết hôm nay Kim Lan Thù trở về, cũng không ngờ anh lại trùng hợp xuất hiện ở nơi này.
Cũng không phải Kim Lan Thù bất ngờ xuất hiện, anh biết hôm nay Chu Dực Dực đến đây ăn cơm nên cố ý đến tìm hắn. Điều anh không ngờ là gặp phải cảnh hắn ta đang chế giễu Tống Phong Thời.
Đương nhiên, Kim Lan Thù không thể ngồi yên, vì vậy anh bước tới và nói: “Giám đốc Dực, phải không?”
Chu Dực Dực cười lạnh: “Lưu Tu Tư và Lưu Dịch Tư có quan hệ như thế nào chứ? Các người đã chó cùng rứt giậu đến nỗi tìm anh trai của đối thủ cạnh tranh đòi tiền? Có phải đầu óc mấy người có vấn đề không?”
“Kẻ đầu óc có vấn đề là cậu đó.” Kim Lan Thù cười lạnh nói: “Chuyện mà kẻ đầu người não heo như cậu biết, Kim Lan Thù tôi sao có thể không nghĩ ra? Cậu trợn to mắt chó của mình mà nhìn mailbox đi, tôi nghĩ đã có người thông báo cho cậu, tập đoàn Yueren của Pháp đã quyết định đầu tư vào ‘Vân Tưởng’ của chúng tôi.”
Lời vừa nói ra, bốn phía kinh ngạc.
Ngay cả hàm của Tống Phong Thời cũng sắp rơi xuống đất.
Chu Dực Dực lùi lại ba bước, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, sau một lúc lâu cuối cùng hắn cũng hiểu ra: “Cậu cố tình bày ‘Minh tu sạn đạo’! Bề ngoài thì muốn lôi kéo Lưu Tu Tư đầu tư, trên thực tế đã sớm mượn danh nghĩa thị sát tuyên chỉ, đến Paris để tìm Tập đoàn Yueren!”
“Đúng vậy, cậu là một tên ngốc tự cho mình là thông minh, lại còn bán lợi ích của công ty để lấy lòng Lưu Tu Tư. Bây giờ có cảm thấy nên ăn nhiều quả óc chó để dưỡng não không?” Kim Lan Thù cười khẩy nói.
Chu Dực Dực tức giận đến mức đau cả tim.
Vốn dĩ Kim Lan Thù không cần khiêu khích hắn như vậy, nhưng anh thực sự khó chịu khi hắn đã hai lần ba lần cản trở kế hoạch của mình, thậm chí càng hận việc lần trước Chu Dực Dực chế giễu anh trước mặt mọi người.
Nhìn Chu Dực Dực nghiến răng, mồ hôi đầm đìa, trông như đang lên cơn đau tim, Kim Lan Thù cũng vui vẻ vì đã trút được giận, kéo Tống Phong Thời đi. Rick và Âu Văn cũng rời đi theo sau họ.
Tống Phong Thời lại lặng lẽ không nói, sắc mặt cũng không vui.